Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu lấy tất cả linh dược từ trong túi trữ vật ra, một chút tâm tư tàng trữ làm của riêng cũng không có.
“Nếu như không thể lấy được đủ ba loại chủ vị linh dược cũng đừng nản chí, các ngươi vẫn có thể tích lũy cho lần sau, hơn nữa vẫn có điểm cống hiến cho tông môn.”
Một tay Vi Sơn chắp sau lưng, trong mắt có tia sáng chợt lóe, hắn ta yên lặng nhìn lướt qua mọi người một lượt.
“Bổn tọa đã tự tay ghi chép lại vào sổ, tông môn nhất định không phụ công sức của chư vị.”
Một câu tông môn không phụ chư vị làm trong mắt không ít các đệ tử tông môn tro tàn lại cháy, trong lòng kích động, lần này bọn họ đã có kinh nghiệm, hai mươi năm sau bọn họ còn có cơ hội!