Trần Tầm thất thần nhìn tất cả, tâm hắn... giống như bị đao đâm, không biết nên làm cái gì, chật vật không chịu nổi.
Đại Hắc Ngưu không ngừng ọ òoo ọ òoo cọ cọ Liễu Diên, tiếng kêu tương đối hoảng loạn.
Liễu Diên mất đi, không đơn giản chỉ đại diện cho nàng, mà còn đại diện cho tất cả kết thúc, nỗi đau đớn, trong mắt Trần Tầm hiện lên nhiều sợi tơ máu.
Ngàn năm trôi qua, vạn vật luân hồi, nhưng nên đi thì nhất định phải đi, bỏ lỡ chính là vĩnh viễn.
Trong ngọn núi hoang vu, đêm thê lương, gió lạnh thấu xương, chuông báo tử của Ngũ Uẩn Tông vang vọng, tất cả các đệ tử của các phong đều than khóc, Liễu phong chủ tạ thế.