Đại Hắc Ngưu vốn muốn dùng trận pháp che giấu động phủ nhưng lại bị Trần Tầm ngăn cản. Nói bọn hắn bây giờ chỉ là phàm nhân, không nên biến khéo thành vụng và cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.
Trên núi ít người lui tới, khắp nơi đều là rừng cây cao lớn rậm rạp. Bọn hắn bắt đầu trải qua cuộc sống của người hoang dã, săn bắn, hái chút dược liệu dùng để bồi bổ sức khỏe và làm gia vị. Sau đó mỗi ngày bồi dưỡng linh dược Tam Nguyên đan, Trần Tầm cũng thỉnh thoảng luyện chế ra đan dược, ngày tháng cứ như vậy trôi qua. Trong nháy mắt bọn hắn đã ở trong núi được một năm, thêm điểm trường sinh vào tốc độ.
Hôm nay ánh mặt trời không quá gắt, bầu trời xanh biếc, ngay cả một tro bụi cũng không có, giống như đã bị lọc hết thảy tạp chất, trông rất tráng lệ.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu ngồi dựa vào hai bên trái phải của động phủ phơi nắng, cả người vô cùng thư giãn.
“Lão Ngưu, thoải mái quá đi.”