“Ngài chính là tiên nhân...” Tiểu nam hài nghẹn ngào nói, hắn không có bằng hữu nhưng lại rất hay nghe ngóng nhiều truyền thuyết về tiên nhân.
“Bọn ta đã nói không phải tiên nhân rồi mà. Sự tồn tại của tiên nhân mờ ảo vô cùng, không dính khói bụi trần gian, cứu khổ cứu nạn, thậm chí còn xé rách cả thương khung.”
“Ọ òoo~”
Đại Hắc Ngưu không ngừng gật đầu, bọn hắn cùng lắm cũng chỉ được coi là tu sĩ, hơn nữa còn là nhóm người tu hành kém nhất.
Sau khi tiểu nam hài nghe xong liền trợn tròn hai mắt, ngẫm lại vị đạo sĩ này quả thực không giống tiên nhân, xem ra là hắn suy nghĩ nhiều thôi.