Bọn hắn ngồi trên bãi cỏ. Trần Tầm nằm úp lên trên mặt cỏ, cảm nhận luồng gió nhẹ phả vào mặt, ánh mắt dần chìm vào trầm tư.
“Ọ ò?” Đại Hắc Ngưu nhảy lên người Trần Tầm.
“Lão Ngưu, ngươi muốn nghe câu trả lời của ta sao?”
“Ọ ò~”
“Ta nghĩ nếu đó là gia đình và bằng hữu của ta thì không quá khác biệt.”