Vương Thiếu được bảo vệ rất tốt, nhưng chết muộn đối với hắn mà nói lại càng là một loại tra tấn, tận mắt chứng kiến tộc nhân, phụ thân mình lần lượt chết thảm trước mặt, loại tuyệt vọng đó, loại hối hận đó, căn bản không thể dùng lời nào diễn tả.
"Không!!!"
"Long Vương."
"Long Vương!!!"
Vương Thiếu tuyệt vọng, quỳ rạp xuống đất từ xa, khóc lóc: "Tha cho ta, tha cho Vương gia ta."