"Sư huynh."
Trong lúc Phạm Kiên Cường trầm tư suy nghĩ, Khâu Vĩnh Cần chỉ khổ sở cười một tiếng, ôm quyền hành lễ, sau đó nói: "Trước đây đã nhiều lần thất lễ, mong sư huynh đừng trách tội."
"Chịu đại nạn này, ta mới hiểu được, sinh mệnh rốt cuộc là mong manh đến nhường nào."
"Mỗi lần gặp mặt, đều có thể là vĩnh biệt."
"Mà chí hướng của mỗi người đều không giống nhau, mục đích tu tiên cũng khác nhau, cầu mong cũng khác nhau. Ta dùng ý tưởng của mình để yêu cầu, để khắc nghiệt sư huynh, thực sự không nên."