Khoảnh khắc này.
Lòng Lam váy nữ cùng ba kẻ còn lại tức thì chìm xuống đáy vực. Bọn chúng biết... Thôi đời rồi!!!
Vút!
Không một ai lên tiếng. Thậm chí ngay cả 'truyền âm nội bộ' cũng chẳng có. Nhưng bọn chúng lại lập tức xoay người bỏ chạy. Hàn Vô Úy đã không còn, lẽ nào ở lại chờ chết? Đương nhiên là phải tẩu thoát!
'Đồng đội'? Đồng đội cái thá gì! Chẳng qua chỉ là đám ô hợp cùng nhau 'lạc thảo vi khấu' mà thôi. Chết đạo hữu chứ không chết bần đạo, huống hồ là bọn chúng? Chỉ cần tự mình thoát thân, liền có đường sống. Thật sự không ổn, gia nhập sáu đại cấm địa sinh mệnh khác, há chẳng phải vẫn sống tạm bợ như thường, vẫn lay lắt qua ngày đó sao? Hà tất phải liều mạng vì Hắc Ám Cấm Khu? Chạy là thượng sách!