Xích Hàn Vân hít sâu một hơi, chung quy là dùng lý trí áp chế phẫn nộ, cô hung tợn nói: "Tiểu quỷ, lần sau ta nhìn thấy ngươi, ta sẽ khiến cho ngươi hối hận vì đã sống trên đời này, ta muốn lột da ngươi..."
Tần Vũ lạnh lùng ngắt lời nói: "Thôi! Khỏi nói nhảm nữa, mau mở ra một thông đạo cho ta đi ra ngoài Lĩnh Vực Thôn Phệ, bằng không chúng ta đều chết ở chỗ này đi, có đám các ngươi chôn cùng, ta cũng không thiệt thòi. ”
Lúc này toàn bộ Lĩnh Vực Thôn Phệ đều bị từng con quái vật bay màu đỏ như máu bao vây lại, những thứ này đều gọi là Huyết Thần Vệ, Huyết Thần Vệ có khả năng miễn dịch tuyệt đại đa số các dị năng lực, dũng mãnh không sợ chết, số lượng đông đảo, có thể nói là bầy đoàn phi thường đáng sợ.
Một Huyết Thần Vệ không cách nào phá hư Lĩnh Vực Thôn Phệ, nhưng hơn vạn Huyết Thần Vệ thì khác. Lĩnh Vực Thôn Phệ bị vô số Huyết Thần Vệ cắn xé, tùy thời như muốn vỡ vụn ra. Xích Hàn Vân không thể không thu hẹp lại phạm vi bao phủ của Lĩnh Vực Thôn Phệ, nhưng cho dù như thế cô cũng vẫn có cảm giác bất ổn, Lĩnh Vực Thôn Phệ vẫn có thể bị hủy diệt hoàn toàn.
Xích Hàn Vân cũng hiểu được bản thân không thể trì hoãn, cô tràn đầy sát ý nói: "Hy vọng ngươi không bị những súc sinh này giết chết, mạng của ngươi phải giữ lại, ta sẽ tự mình đến lấy.”