<< Đã sang tháng mới rồi, chúc mọi người gặp nhiều may mắn thuận lợi trong cuộc sống, nếu có ‘nguyệt phiếu’ xin giúp dịch giả đề cử bộ truyện ‘Bá Chủ Mạt Thế’ để lấy thêm động lực dịch truyện>>
Nhìn từ bên ngoài, hoàn toàn không thể nhìn thấy thân thể của Tiểu Hắc, chỉ có những dây leo biến dị lập lòe đốm xanh lục, đang không ngừng vặn vẹo, chúng đã bọc Tiểu Hắc thành một cái kén lớn, không chỉ vậy, còn có nhiều người cây khổng lồ đang lao về phía bên này, với ý định tấn công bồi thêm vào bọc kén Tiểu Hắc.
Ô Mộc ngạo nghễ đứng ở trên cành cây: "Chúng tao là chủng tộc hoàn mỹ nhất thế giới, là Bất Tử tộc, vĩnh hằng bất hủ, là thần của vạn tộc, bọn mày có thể trở thành thức ăn của tao, thì phải biết vinh hạnh mới đúng!"
Lúc này, Tiểu Hắc đã hoàn toàn bị bao bọc trong một cái kén lớn, dường như không thể vùng vẫy, trên khuôn mặt cá mập của Ô Mộc nở một nụ cười toe toét, nhưng nó cảm giác có điều kỳ lạ khi phát hiện ra rằng hiện tại khuôn mặt của Bạch Tiểu Na lại không có một chút sợ hãi nào. Khi nãy còn hơi biến sắc, nhưng giờ khuôn mặt của Bạch Tiểu Na lại lộ ra vẻ chờ mong.
"Thần ư? Đầu óc của mày có bệnh, sinh ra chưa được bao lâu, trưởng thành còn chưa phát dục mà cũng dám tự xưng là thần sao?" Một thanh âm lạnh lùng từ trong bọc kén tạo thành từ rất nhiều biến dị thực vật truyền ra, khiến sắc mặt của Ô Mộc khẽ biến.