"Đây... Đây là cái gì? Sao lại trông giống dây leo?" Xích Hàn Đồng có chút kinh nghi bất định.
Tần Vũ trầm giọng nói: "Nơi này đã là trung tâm của phiến rừng cây sương mù này, chúng ta đã tiếp cận cột đá kia, xem ra thứ vừa mới tập kích chúng ta hẳn là quái vật thủ hộ cột đá, nơi này rất nguy hiểm, cô trước tiên cứ tiến vào không gian thứ nguyên tạm thời tránh né. ”
"Không, tôi tự có thể bảo vệ mình." Xích Hàn Đồng lập tức cự tuyệt nói, cô thân là tộc nhân cuối cùng của Xích Huyết tộc, có kiêu ngạo của riêng mình, vừa gặp phải cường địch bèn trốn đi, điều này khiến cho cô sẽ cảm thấy xấu hổ.
Tần Vũ nhíu mày, đang chuẩn bị mạnh mẽ nhét Xích Hàn Đồng vào trong không gian thứ nguyên, con rồng màu đen kia lại từ trong sương mù thò đầu ra, chỉ là lúc này nó không vội vàng công kích.
Phần đầu của con rồng màu đen nứt ra một cái miệng to, nó chỉ có một con mắt, độc nhãn lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tần Vũ, mà trong miệng nó cũng chậm rãi thả ra ngôn ngữ của nhân loại: "Tiểu quỷ, dám xông vào địa bàn của Thập Tam điện hạ, ngươi thật đúng là đủ to gan!”