Nửa tháng trước, nhóm của Vương Văn lúc đó gồm sáu người, trong đó có Vương Tuyết và Vương Manh là hai người em gái của anh ấy, ngày hôm đó đội nhóm của họ đã gặp phải một thây ma đặc thù, đội nhóm của họ đã thành công phối hợp giết chết thây ma đó. Theo quy tắc của đội nhóm, khối năng lượng tiến hóa thu thập được, sẽ được phân phối lần lượt cho từng thành viên sử dụng bất kể là năng lượng tiến hóa trong đó mạnh hay yếu. Khối năng lượng tiến hóa trong cơ thể của con thây ma đặc thù lần này là đến lượt phân phối cho Vương Manh.
Khi Vương Manh chuẩn bị nuốt khối năng lượng tiến hóa đó xuống bụng, thì một sự cố xảy ra, một cái miệng rất lớn có các răng nhỏ bao xung quanh đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, cái miệng to lớn đó mở rộng ra đến cực điểm và nuốt chửng Vương Manh chỉ trong một ngụm.
Khi đó Vương Văn và những người khác trong nhóm đương nhiên vô cùng tức giận, cả đội nhóm đã chiến đấu rất quyết liệt với con quái vật, con quái vật bất khả chiến bại, sau một thời gian chiến đấu mà không làm gì được nó, Vương Tuyết lui dần ra phía sau rồi trốn vào một góc khuất, chọn thời điểm phù hợp khi con quái vật sơ suất trong phòng thủ, cô ngưng tụ cung ánh sáng và tung tuyệt chiêu bắn tên liên hoàn, lần tập kích này của Vương Tuyết đã khiến nó bị thương, nó lập tức ngừng chiến đấu tìm cách bỏ chạy, khi Vương Văn lao đến gần, con quái vật đã biến mất tăm trong hư không. Sau đó, cho dù đội nhóm của bọn họ có cố gắng tìm kiếm thế nào, đã xới tung cả mặt đất, cũng không thể tìm thấy nó.
Nghe Vương Văn kể đến đây, Tần Vũ trầm ngâm hỏi: "Quái vật đó có hình dáng như thế nào?"
Vương Văn không chút do dự vội nói: “Rất dễ để nhận ra nó, bởi vì hình dáng của nó vô cùng đặc biệt, khác các quái vật khác nó là thực vật quái thú, hình dạng như một bông hoa, cao bằng người, như thể nó có chân tay vậy, một điểm đặc biệt nữa là tốc độ chạy của nó rất nhanh."
“Thực vật? Bông Hoa?” Tần Vũ nhíu mày.
Vẻ mặt của Vương Văn đầy mong đợi hỏi Tần Vũ: "Anh Tần có biết nó là quái vật gì không?"
"Chịu. Không biết." Tần Vũ lắc đầu, Tần Vũ thật sự không biết đây là loại quái vật gì, nhưng anh phán đoán chắc là biến dị thực vật hiếm thấy, thực vật cũng giống như động vật sau mưa máu đều có thể biến dị, nhưng biến dị thực vật thì ít hơn so với biến dị thú. Qua lời kể của Vương Văn thì hẳn biến dị thực vật này còn có trí tuệ và sở hữu một dạng năng lực có thể dịch chuyển tức thời hoặc điều khiển không gian. Chỉ có vậy nó mới có thể đột nhiên xuất hiện tấn công rồi lại đột nhiên biến mất. Thực vật bị biến dị rất đặc biệt so với thú bị biến dị, nếu sở hữu trí tuệ biến dị thực vật sẽ có sinh mệnh tiến hóa và thực lực tăng trưởng qua từng cấp tiến hóa, đều sẽ mạnh mẽ hơn nhiều so với biến dị thú cùng cấp.
Những thông tin này thực sự làm cho Tần Vũ thấy hứng thú, một thực vật biến dị có trí tuệ, một bông hoa ăn thịt người, nó đã nuốt chửng một phần cư dân của thị trấn Hồng Phong, đến và đi không một dấu vết.
Tần Vũ hỏi một vấn đề cuối cùng mà anh quan tâm: "Mọi người có từng thấy qua một đội ngũ binh lính khoảng chừng ba bốn trăm người không?"
"Không, chúng tôi không hề thấy." Vương Văn đáp lại, suy nghĩ một lúc anh ấy nói thêm:
"Nếu đội ngũ lớn như vậy xuất hiện tại thị trấn Hồng Phong nhất định sẽ tạo ra động tĩnh lớn, chúng tôi không thể không biết."
Tần Vũ nhíu mày, anh đang tự hỏi đội ngũ của Lý Nguy đang ở đâu, rõ ràng bọn họ đã đi trước một lúc và hẹn gặp nhau ở Thị trấn Hồng Phong. Nhưng Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ sau khi rời khỏi rừng Thông Đỏ, liền hoàn toàn mất đi tin tức của bọn họ, trên mặt đất không có bất kỳ một dấu vết nào được lưu lại, điều này thực sự kỳ lạ… dường như hơi giống với… cư dân của thị trấn Hồng Phong.
"Chẳng lẽ là toàn đội ngũ đều bị con quái vật kia ăn thịt?" Vương Văn đột nhiên nói.
Tần Vũ liếc nhìn anh ấy nhưng không nói gì.
Vương Văn có chút ngượng ngùng, xấu hổ nói: "Anh Tần, anh cũng giống như chúng tôi đều có khả năng đặc biệt đúng không? Mong anh có thể giúp chúng tôi một tay, chúng tôi nhất định phải giết con quái vật kia báo thù cho Tiểu Manh."
Tuy có điểm giống với những cư dân bị mất tích ở thị trấn Hồng Phong, nhưng Tần Vũ không nghĩ rằng con quái vật kia có thể ăn tươi nuốt sống toàn bộ đội ngũ của Lý Nguy, vì dù sao ngay cả nhóm năm người Vương Văn cũng còn có thể đả thương được nó, làm sao mà một đội ngũ tinh nhuệ vũ trang đầy đủ, lại đa số là người lính tiến hóa, chưa tính đến nhóm ba người Chiến thần và Lâm Phong, và một điều cuối cùng Tần Vũ biết trước tương lai Lâm Phong, Cú Ma và Lý Nguy đều không chết tại đây. Nhưng việc toàn bộ đội ngũ của Lý Nguy biến mất không một dấu vết, là một sự thật không thể chối cãi, Tần Vũ luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, nhưng anh lại không thể nói rõ ra được đó là gì.
Một bông hoa biến dị có thực sự là nguyên nhân gây ra toàn bộ các sự tình kỳ lạ ở thị trấn Hồng Phong này không?
Tần Vũ dừng suy nghĩ, quay đầu nhìn sang Vương Văn, gật mạnh đầu và nói: "Đồng ý, tôi và Tiểu Vũ sẽ giúp mọi người."
"Tốt quá rồi!" Vương Văn vui mừng khôn xiết, Tần Tiểu Vũ triệu hồi Tiểu Hỏa mạnh mẽ vô cùng, đội nhóm bọn họ dồn hết sức mà đấu không lại, chưa tính đến Tần Vũ ắt hẳn sẽ có thực lực không kém, thâm sâu khó dò, hai người họ có lẽ sẽ có biện pháp đối phó với con quái vật kia.
Trước mắt còn có một nan đề, diện tích của thị trấn Hồng Phong không hề nhỏ, chỗ ẩn nấp không thiếu, biết tìm con quái vật kia ở đâu? Vương Văn nhíu mày suy tư.
Tần Vũ như đoán biết được tâm tư của Vương Văn, chậm rãi nói: "Không cần lo lắng, tìm con quái vật đó không khó, như anh đã nói trước đó, mọi người vừa giết chết một con thây ma đặc thù, lấy ra khối năng lượng tiến hóa xong đưa cho Vương Manh sử dụng thì nó đột nhiên xuất hiện, có đúng như vậy không?"
“Đúng vậy.” Vương Văn có chút khó hiểu vì sao Tần Vũ nhắc lại câu chuyện và khẳng định việc tìm kiếm con quái vật kia là không khó.
Tần Vũ nói: "Là như này, theo như lời kể của anh, con quái vật có hình dáng như bông hoa đó không hề ham chiến, biểu hiện của nó rất có trí tuệ, vậy tại sao nó không tấn công khi mọi người phân tâm tấn công con thây ma đặc thù, cũng không chọn mục tiêu là một người nào khác trong nhóm mà lại chọn Vương Manh. Theo suy đoán của tôi, mục đích thật sự của nó là khối năng lượng tiến hóa từ cơ thể của con thây ma đặc thù, như vậy sẽ giải thích được hai nghi vấn trên, em gái của anh vừa vặn đang cầm khối năng lượng tiến hóa chuẩn bị sử dụng, cho nên nó đã một ngụm nuốt luôn cả cô ấy và khối năng lượng tiến hóa. Rất có thể nó cũng không thích ăn thịt người đâu."
“Tại sao anh lại đánh giá như vậy?” Vương Tuyết cau mày.
Tần Vũ không giải thích, đấy cũng chỉ là anh suy đoán mà thôi, con quái vật này là thực vật bị biến dị, với hiểu biết của Tần Vũ về các năng lực về không gian và dịch chuyển, việc nó có thể bất ngờ xuất hiện tấn công từ trong hư không, chứng tỏ cấp độ tiến hóa của nó nhất định không hề thấp, vậy mà đội nhóm của Vương Văn tuy không thể đánh bại được nó nhưng vẫn làm nó bị thương, với thực vật bị biến dị sở hữu trí tuệ lại có cấp độ tiến hóa không thấp, việc nó bị thương cũng chỉ ra nó không là phải loại thực vật bị biến dị giỏi về chiến đấu. Mặt khác không giống như động vật bị biến dị, thây ma hay dị tộc thích ăn thịt con người, với thực vật bị biến dị, chúng sẽ không phân biệt ‘thích’ hay ‘không thích’ vị thịt, những con mồi trong cơ thể giàu vi-rút luôn là thức ăn ngon cho chúng tiến hóa, nói cách khác thây ma và biến dị thú sẽ là những con mồi thường được thực vật bị biến dị lựa chọn. Việc chủ động mạo hiểm tấn công một đội nhóm người tiến hóa vào thời điểm thu hoạch chiến lợi phẩm như vậy, nguyên nhân chỉ có thể là do khối năng lượng tiến hóa trong cơ thể của thây ma đặc thù. Khối năng lượng tiến hóa từ một sinh vật đặc thù là thứ mà bất kỳ sinh vật tiến hóa nào cũng khao khát, và đó hẳn là lý do khiến con quái vật đột nhiên xuất hiện và nuốt chửng em gái của Vương Văn.
Sau khi cân nhấc lại một lần, Tần Vũ nói ra biện pháp tìm con quái vật kia, biện pháp cũng đơn giản, đó chính là dùng những khối năng lượng tiến lượng làm mồi nhử, dẫn dụ nó cắn câu, biện pháp nghe qua thì không đáng tin cậy, nhưng hiện tại là biện pháp duy nhất mà cả nhóm người biết được.
Cuối cùng, tuy mọi người bán tín bán nghi nhưng đều tiếp nhận biện pháp của Tần Vũ, về phần những khối năng lượng tiến hóa, không để mọi người chờ lâu, Tần Vũ nhìn sang thiếu niên gầy gò và nói: “Cậu bé, hãy cùng đi ra ngoài với hai người chúng tôi! Chúng tôi cần em giúp đỡ tìm kiếm con mồi."
"Em... sao? Vâng... được ạ." Cậu bé gầy gò Mã Tùng ngạc nhiên, cậu hơi lo lắng lắp bắp nói đồng ý.
"Chúng ta đi chung chứ?" Vương Văn vội vàng nói: "Ở xung quanh đây còn có một ít quái vật nguy hiểm, đặc biệt là một số thây ma đặc thù có khả năng đặc biệt."
Tần Vũ lắc đầu nói: "Không cần đâu, chúng tôi sẽ trở về nhanh thôi."
"Hừ, nói cứ như là tôi thèm đi cùng các người vậy?" Lý Tiêu hừ lạnh, nói thầm, so với ra ngoài đi săn giết thây ma và biến dị thú, anh ta đương nhiên muốn an toàn ở lại khách sạn.
Ba người Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ và Mã Tùng nhanh chóng đi ra ngoài khách sạn sau bữa ăn…
Trên đường lớn, Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ và Mã Tùng đều đang ngồi trên lưng của Tiểu Hỏa, Tần Vũ quay lại phía sau nhìn Mã Tùng hỏi: "Dùng năng lực của em có thể phát hiện ra thây ma từ rất xa đúng không?"
"Sao... vâng đúng vậy, đôi mắt của em chính là một loại năng lực gọi là Dò Lực, với đôi mắt này em có thể nhìn thấy tất cả những sinh vật nguy hiểm từ xa phạm vi hàng trăm mét ..."
Mã Tùng vừa ngạc nhiên vừa lắp bắp nói, cậu thiếu niên không rõ vì sao Tần Vũ lại hiểu về tác dụng năng lực của mình, xếp hạng vị trí của cậu ấy trong đội nhóm năm người Vương Văn là thấp nhất. Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ và Tiểu Hỏa chắc chắn là tổ hợp tiến hóa mạnh hơn nhiều so với đội nhóm của Mã Tùng, cậu nói rất nhiều như đang muốn thể hiện ra giá trị của bản thân.
Nghe Mã Tùng giới thiệu về năng lực của mình, Tần Vũ gật đầu, đúng như anh nhận định ban đầu, năng lực của Mã Tùng là Dò Lực thuộc hệ Huyền Bí, tác dụng chính của nó là dò xét, tìm kiếm, nhận định thực lực của mục tiêu, ưu điểm là có thể bỏ qua tất cả chướng ngại vật, nhìn xuyên tường, xuyên mặt đất, xuyên núi, xuyên biển v.v... có thể phát hiện tất cả những sinh vật tiến hóa trong phạm vi hàng trăm mét, đương nhiên là thây ma và dị thú cũng không thể trốn thoát. Nhược điểm của Dò Lực thì như Lý Tiêu đã từng nhận định không hiệu quả trong thực chiến. Năng lực này chỉ phù hợp với căn cứ lớn mới phát huy được hết tiềm năng, khi đó sẽ đóng vai trò như một radar chạy bằng cơm, nhưng hiệu quả hơn, chính xác hơn radar nhiều trong việc xác định vị trí và phát hiện thực lực của mục tiêu. Nếu kết hợp với bom, tên lửa hay các năng lực công kích tầm siêu xa thì cứ gọi là hết sẩy con bà bẩy!
Theo lời Mã Tùng, trong mắt của cậu những thây ma bình thường có màu trắng nhạt còn những thây ma đặc thù có khả năng đặc biệt thì có màu đen nhạt.
Ngay sau đó, Mã Tùng chỉ vào một ngôi nhà phía trước và nói: "Có hai thây ma ở căn phòng bên trái trên tầng hai."
Khi Tiểu Hỏa đến gần ngôi nhà, Tần Vũ bật nhảy khỏi lưng Tiểu Hỏa, đạp vỡ cửa kính căn phòng bên trái trên tầng hai, và lao phòng. Đúng là trong phòng có hai con thây ma, bọn chúng nhanh chóng gầm gừ xông tới Tần Vũ, Tần Vũ giơ một bàn tay về phía trước mặt, rồi búng ngón tay ‘tách tách’, hai đốm lửa nhỏ xíu màu hoa oải hương bắn thẳng lên thân thể của hai con thây ma, rồi đột nhiên bốc cháy lớn phừng phừng, thiêu đốt hai con thây ma thành tro bụi, chỉ trong nháy mắt và cực kỳ dễ dàng.
Mã Tùng đang nhoài cổ lên hóng hớt, từ trên lưng Tiểu Hỏa, cậu ta nhìn vào trong căn phòng đó mà chết lặng, ngay cả Vương Văn, người mạnh nhất trong đội nhóm của cậu ta cũng không thể dễ dàng đối phó với hai con thây ma như vậy, đừng nói đến tiêu diệt và hóa kiếp chúng thành cát bụi trong nháy mắt. Cậu ta bị sốc nặng, cứ nhìn chằm chằm vào trong phòng mà bất động.
Sau khi tìm kỹ trong đám tro bụi, không thấy khối năng lượng tiến hóa nào, Tần Vũ nhanh chóng nhảy ra khỏi phòng, hạ xuống trên lưng Tiểu Hỏa, cả nhóm vội vã tiếp tục tìm kiếm những con mồi khác không một chút chậm trễ nào.