“Đây, linh thạch của ngươi.” Sau khi rời khỏi thương hội, Lục Dương đưa chiếc nhẫn trữ vật mà thương hội vừa giao cho Tống viên ngoại.
Tống viên ngoại giật nảy mình, suýt chút nữa làm rơi chiếc nhẫn xuống đất. Đây là sáu triệu linh thạch, nói cho là cho sao?
“Không, không, không, ta không dám nhận nhiều linh thạch như vậy đâu, một vạn, một vạn là đủ rồi.” Tống viên ngoại chỉ là một phàm nhân, nếu để người khác biết lão có nhiều linh thạch như vậy, lão không dám cá là trị an của Đại Hạ có thể ngăn chặn được lòng tham của người khác hay không.
Không nhận cũng không hay, vậy thì nhận một ít vậy.
Lục Dương thấy Tống viên ngoại như vậy cũng hiểu được nỗi lo của lão, không ép buộc, đưa lão trở về Nguyên Hòa huyện.