“Phệ Địa?”
Lục Dương cúi xuống, nhặt một nắm đất, cố nén cơn thèm ăn rồi lại ném trở về.
Bất Hủ Tiên Tử hì hục đứng dậy: “Đúng rồi, Phệ Địa chẳng phải là ăn đất sao, có gì khó hiểu chứ?”
Bất Hủ Tiên Tử nghĩ rằng dù trí tuệ của Lục Dương không bằng mình, nhưng chuyện này cũng khá đơn giản.
Lục Dương: “...”