Bất Ngữ Đạo Nhân cảm thán, Lục Dương quả không hổ là đồ đệ ngoan của mình, không người chỉ dạy mà cũng có thể bịa ra cả thứ như Thiên Đình Giáo.
Hồi mình còn Kim Đan kỳ, chỉ toàn đi lừa gạt các Kim Đan kỳ khác, vậy mà khi Lục Dương ở Kim Đan kỳ đã lừa được cả lão tổ Độ Kiếp kỳ, ba đại Ma giáo, chưa kể đến các tu sĩ cấp thấp và bách tính bình thường, đúng là bản lĩnh lừa gạt trên dưới khiến người ta phải kinh ngạc.
Vốn dĩ hắn còn định giấu Vân Chi truyền hết thuật lừa gạt cho Lục Dương, giờ xem ra chẳng cần thiết nữa rồi.
Làm sư phụ, thứ mình tự hào nhất cũng không thể truyền thừa, không biết nên coi đó là may mắn hay bất hạnh nữa.
“Đã ta là hộ pháp Thiên Vương, tất phải cống hiến cho bổn giáo, ta có thể ra ngoài tuyên truyền về bổn giáo.” Bất Ngữ Đạo Nhân rất có trách nhiệm, lại giỏi phát huy sở trường của mình.