Với sự trợ giúp của đan dược Vô Địch, Lục Dương thuận lợi thoát khỏi tay khôi lỗi.
Khi Lục Dương bước ra khỏi Thiên Môn phong, khôi lỗi dừng truy đuổi, chỉ đứng từ xa nhìn bóng hắn dần khuất.
“May mà khôi lỗi không thể xuống núi.” Lục Dương thở phào nhẹ nhõm, hắn đã sớm phát hiện ra rằng khôi lỗi có phạm vi hoạt động nhất định, không thể rời khỏi Thiên Môn phong.
“Lục sư huynh, huynh chạy nhanh như vậy làm gì? Chẳng lẽ trong Thiên Môn phong có gì nguy hiểm sao?” Giọng của Đào Yêu Diệp vang lên sau lưng hắn.
“Có... có gì đâu, chỉ là lâu rồi không chạy bộ, vận động một chút.” Lục Dương ngượng ngùng đáp, làm sao hắn có thể nói rằng mình bị khôi lỗi đuổi đánh chứ, nói ra thì mất mặt lắm.