“Thanh niên bây giờ tâm lý kém quá, dễ kích động như vậy.” Cửu Trọng Tiên khẽ lắc đầu, đoán được tại sao Đái Bất Phàm lại ngất xỉu.
“Nhớ năm xưa thời thượng cổ chúng ta tung hoành, mặc dù tính cách ta khá khiêm nhường, nhưng Ứng Thiên Tiên thường kéo ta xuất hiện, ta lại không từ chối được, thế nhân ai cũng kích động, bái lạy, thậm chí còn có người như sư huynh các ngươi, kích động đến ngất xỉu.”
Lục Dương nghĩ thầm, khiêm nhường ở đây là chỉ lần đầu tiên người nào đó phi thăng, đặc biệt sau khi kết thúc tiên kiếp còn hao tốn vô số thiên tài địa bảo chế tạo dị tượng sao?
Nhìn Đái Bất Phàm, Cửu Trọng Tiên nhớ lại thời thượng cổ, không khỏi nở nụ cười.
“Chuyện hôm nay cho thấy ta và sư huynh các ngươi có duyên, đúng lúc hắn là Thủy linh căn, ta có thể ban cho hắn một chút cơ duyên.”