“Nếu là giờ phút này chúng ta tùy tiện truy kích, giờ tối om, một khi trúng mai phục của tặc quân, vậy chúng ta chỉ sợ phải nếm mùi thua trận.”
“Ta cảm thấy không bằng chờ sau khi trời sáng lại quyết định, có truy kích hay không.”
Lưu Uyên vẫn luôn rất ỷ lại đối với tham quân Khổng Thiệu Nghi, sau khi nghe xong gã nói, cảm thấy rất có đạo lý.
Trương Vân Xuyên lại không tán thành ý kiến này.
“Lưu đô đốc, tận dụng thời cơ, mất rồi không đến nữa.”