Hắn cảm thấy đây là một con ngựa tốt, chẳng qua không quen thuộc đối với mình, nhắm chừng cần thuần phục một đoạn thời gian mới có thể trở nên ngoan ngoãn.
“Tham tướng đại nhân, đô úy đại nhân!”
Khi bọn Trương Vân Xuyên cùng Từ Kính ở cửa thôn hàn huyên, một binh sĩ dọn dẹp trong thôn sải bước đi tới.
“Các nữ nhân kia đều bị đám súc sinh đó giết rồi.” Binh sĩ đó vẻ mặt đầy oán giận, đôi mắt có chút đỏ lên.
“Ừm?”