Trương Vân Xuyên thấy bộ dáng nghiêm trang của Tôn Lôi, cười ha ha.
“Một công việc này nói dễ dàng cũng dễ dàng, nhưng muốn làm tốt, lại cần đủ kiên nhẫn, cần ngươi lúc nào cũng chú ý rất nhiều chuyện, hơn nữa phải giữ kín miệng.”
Trương Vân Xuyên cười nói: “Đương nhiên, cũng sẽ không để ngươi làm không công.”
“Về sau mỗi tháng, sẽ phát cho ngươi thêm một lượng bạc, làm thù lao của ngươi.”
“Tham tướng đại nhân, có chuyện gì cứ phân phó là được, ta không cần bạc.” Tôn Lôi vội vàng nói.