Lê Tử Quân chỉ vào cánh tay quấn băng gạc của Trương Vân Xuyên, trong ánh mắt tràn đầy quan tâm.
“Đa tạ đại nhân quan tâm.” Trương Vân Xuyên thoải mái trả lời: “Chỉ là trúng một đao mà thôi, qua mấy ngày là khỏi.”
“Chỉ là một lần này thuộc hạ chưa bảo vệ tốt đại nhân, để đại nhân bị tặc nhân gây thương tích, thuộc hạ áy náy không chịu nổi, xin đại nhân trách phạt.” Trương Vân Xuyên chủ động mở miệng thỉnh tội.
“Ài.”
Lê Tử Quân lập tức xua tay: “Tặc nhân này đột nhiên đến, ta trách tội ngươi làm chi?”