“Đáng thương chúng ta những người này ở trên chiến trường chém giết đẫm máu với sơn tặc, không những sẽ không đạt được thăng quan ban thưởng, ngược lại rơi vào họa sát thân.”
Cố Nhất Chu oán giận nói: “Các ngươi ở Ninh Dương phủ diệt phỉ lập công huân, ta vốn định để các ngươi thăng nhiệm tham tướng, nhưng Lê Tử Quân nói các ngươi là xuất thân thảo mãng, một chữ bẻ đôi cũng không biết, hắn không đồng ý.”
“Hắn về sau điều tới Chu Hào, Diệp Hạo không có chiến công đảm nhiệm tham tướng, đối với bọn họ lại rất coi trọng cùng tín nhiệm.”
“Hắn bất công với chúng ta thì thôi, còn động cái là đánh giết.”
“Đầu tiên là đô úy Lý Anh, bây giờ là giáo úy Đặng Kiệt, nói không chừng không qua bao lâu, ta đô đốc này nếu chọc giận hắn, cũng sẽ bị hắn một đao chém chết.”