TRUYỆN FULL

[Dịch] Để Ngươi Mua Ve Chai, Ngươi Thu Được Ngọc Tỉ Truyền Quốc? ( Dịch)

Chương 228: Đi vào thế giới động vật

Chương 228. Đi vào thế giới động vật

Đến giữa trưa, Lạc Phong mang theo tất cả mọi người nghỉ ngơi.

Đội ngũ càng lúc càng lớn, Lạc Phong khẳng định phải để ý quan tâm tới những người có thể lực không tốt.

Thời điểm hai giờ chiều, lại bắt đầu đi sâu vào trong núi.

Mà lại Lạc Phong lần này, lại bắt đầu quét nhìn.

Nhưng là vẫn không có phát hiện ra trường hợp tiêu điểm tập trung ở một chỗ.

Nhưng mà Lạc Phong cũng rất hiếu kì, lão Lý trước đây là chạy vào thâm sơn được bao xa?

Tại cổ đại, bên trong cái Đại Long sơn này, thế nhưng là có không ít mãnh thú nha.

Đương nhiên, trên đường đi nếu còn có thể phát hiện ngọc bội hoặc là đồ cổ gì.

Nói rõ cổ nhân đã từng đi qua nơi này.

Vì đội ngũ di chuyển rất đông, làm rơi một vài thứ, đây là việc hết sức bình thường.

Đương nhiên, về phần mộ huyệt của lão Lý, Lạc Phong cho rằng, căn bản sẽ không ở cái địa phương này.

Mộ Sấm Vương Đã khai quật ra, các nhà khoa học đều đã kiểm tra và xác nhận là mộ thật.

Trên đường đi vừa nghỉ ngơi vừa đào, cũng đào được một ít đồ.

Bát sứ, cây châm lửa, dây gai cổ đại và nhiều thứ khác.

Như vậy Lạc Phong có thể xác định, phương hướng mình đang đi là đúng. . . .

Sáng ngày thứ hai, mọi người tỉnh ngủ dạy ăn sáng một chút, Lạc Phong lại tiếp tục mang theo mọi người đi vào sâu trong thâm sơn.

Đinh!

Đồng tiền!

Vĩnh Xương thông bảo!

Giá trị ba ngàn tệ.

Đây chính là đồng tiền lão Lý chế tạo, phiên bản khá hiếm. . . . Giá cả đắt một chút.

Xem ra phương hướng đang đúng rồi.

Nếu như lão Lý mang theo mọi người khiêng bảo vật lên núi, như vậy chắc chắn sẽ có người là rơi tiền xuống.

Hoặc là trong cái rương quá nhiều tiền, nên di chuyển cũng bị rơi ra ngoài. ...

"Làm sao còn đào được đồng tiền của lão Lý?"

"Vĩnh Xương thông bảo?”

"Ta cảm thấy, có phải năm đó lão Lý tà đi từ sườn núi đối diện qua đây không?"

"Làm sao có thể ngốc như vậy? Như vậy còn xa hơn nhiều đi từ phía bên này tới!”

"Có khả năng là Sấm Vương chôn trước một chút đồ cho đỡ nặng, sau đó lại đi vào trong núi sâu để tiếp tục chôn xuống bảo vật? Bởi vì trên đường đi đã tìm được rất nhiều đồ cổ rồi!"

"Hoàn toàn có khả năng này! Dù sao Sâm Vương năm đó rất nhiều bảo vật!”

"Khẩu quyết là phía thạch nham còn có ba cây cầu, cùng bảo vật lần trước không liên quan gì! Khả năng trên núi còn có một chỗ!"

"Ta ngất, còn chờ cái gì nữa, vé máy bay đã đặt xong, trực tiếp đi Đại Long sơn tìm bảo tàng Sấm Vương!”

"Ta lập tức mang theo người trong thôn lên núi!"

"Ha ha, tìm được, nửa đời người chơi bời, đều không cần phát sầu!"

Lạc Phong không để ý đến bọn hắn, đem đồng tiền ném cho An lão ca, sau đó để mọi người ăn uống hồi phục thể lực.

Nhiều người, vậy thì phải có cơ chế quản lý.

Ăn cơm thống nhất.

Ăn linh thực thịt bò khô cũng thống nhất.

Kỷ luật nghiêm minh.

Nhóm con nhà giàu cũng phải cần tuân thủ.

"Nước còn lại không nhiều lắm, buổi chiều nhóm chúng ta phải tìm một nguồn nước!'

Dù sao xuất phát từ dưới núi, những vật như là nước, cũng sẽ không mang quá nhiều, bởi vì quá nặng.

Nhưng trên núi tìm kiếm nguồn nước cũng không phải vấn đề.

Hơn nữa còn sạch sẽ.

Tùy ý tìm kiếm một con suối nhỏ, bởi vì rất nhiều thực vật cũng có kỹ năng tìm về nguồn nước, chỉ cần tìm địa phương cỏ cây tươi tốt, vậy thì nguồn nước không ở đấy bao xa.

Đương nhiên, nước trên núi rất mát và ngọt, nhưng cá cũng rất nhỏ.

Chỉ là gần bờ suối có rát nhiều rau dại.

Giữa trưa có thể ăn rau.

Mà bên cạnh nguồn nước, sẽ có những động vật nhỏ uống nước, như thỏ hoang, chim trĩ, còn có gà che, …. Còn có một con gà bảy màu nhìn rất đẹp, giống như là phượng hoàng.

Nhưng sao đều là một chút chủng loại phế vật được bảo hộ thế, ngươi dám động tới nó?

Đương nhiên, kỳ thật những phế vật bảo hộ này, rất nhiều loại là bởi vì nhân loại phá hư hoàn cảnh, nhưng có một ít, là ngu ngốc thật nên mới có nguy cơ diệt chủng.

Giống như hươu nai đông bắc, chính là quá ngu nên thành bảo hộ phế vật.

Giống như gấu trúc, một ngày không leo cây ngã mấy lần thì sẽ khó chịu, khó trách sẽ trở thành quốc bảo, động một chút là ngã. . . .

"Ngọa tào! Ta cũng trông thấy mấy con gà rừng!"

"Lão Lạc, dẫn người đi bắt nó! Nướng lên sẽ rất ngon!"

"Nói thật, nếu mà ta lên núi gặp được nó, tuyệt đối sẽ bắt làm thịt, bởi vì có ai biết là ta làm chứ?"

"Đừng có mà chém gió! Đến lúc được nhà nước tặng cho cái vòng tay bằng thép không gỉ! Ngươi sẽ biết rõ như thế nào là đồ ăn ngon!"

Lạc Phong còn lâu mới bị bọn hắn khích tướng.

Còn rất nhiều cái ăn, tại sao phải ăn thịt động vật quý hiếm?

Tìm được bảo vật, đi chơi với gái xinh không thơm hơn sao?

Nhất định phải đi vào nhà đá ăn cơm nhà nước mới thích à?

Huống chỉ có nhiều người nhìn như vậy, ngu xuẩn mới có thể làm như thế. Coi như không có ai, Lạc Phong cũng sẽ không ngu mà bắt ăn.

"Ngọa tào! Các huynh đệ! Kim Tiền báo!"

Đột nhiên.

Lạc Phong thế mà nhìn thấy một cái tiêu điểm bảo vật biết di động.

Nhìn sang bên kia, một cái tất cả đều là những con báo màu vàng, mắt nhìn chằm chằm đội ngũ.

Chỉ là lá gan bọn chúng tương đối nhỏ.

Thấy nhiều người như vậy, coi như báo, cũng không dám tiến lên.

Bọn chúng rất cảnh giác, dưới tình huống không có nắm chắc, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm, trừ phi là đói phát điên rồi.

"Tê dại trứng, đây là Kim Tiền báo!'

"Đột nhiên đi vào thế giới động vật?"

"Ha ha, nó là đến nguồn nước chỗ bắt gà rừng, một đoàn người của chủ kênh, phá hủy thời gian kiếm ăn của nó!"

"Chủ kênh cắt một miếng thịt, trả lại cho người ta!"

Con báo kia vẫn đang cẩn thận nhìn chằm chằm vào con gà bảy màu, bỗng nhiên nhào tới.

Cắn cổ.

Lập tức máu tươi chảy ra. . . . .