TRUYỆN FULL

[Dịch] Để Ngươi Mua Ve Chai, Ngươi Thu Được Ngọc Tỉ Truyền Quốc? ( Dịch)

Chương 155: Giá Trị Đột Phá Ức

Chương 155. Giá Trị Đột Phá Ức

"Mẹ kiếp! Chủ kênh, ngươi cứ bình tĩnh như vậy sao?"

"Đúng vậy, tốt xấu gì thì đây là một cái rương vàng bạc châu báu đó?”

"Oa oa oa, quá rung động! Vị chủ kênh này thật thú vị, hi vọng không phải kịch bản đi!”

"Cái tiểu tỷ tỷ trên Smecta này, đã như này còn có thể là kịch bản sao?”

"Ha ha ha! Thế mà còn có đại lão hiểu tiếng Hàn sao?”

"Nhưng mà, chủ kênh đem cái rương đóng lại làm gì? Ta còn chưa có nhìn qua kỹ càng đâu!”

"Một chút vàng bạc châu báu, kỳ thật giá trị cũng chỉ như thế, vẫn là có tác phẩm nghệ thuật mới thú vị!"

Mà Lạc Phong lúc này đi tới cái rương thứ hai.

Vẫn là kiểu chế tạo như cũ, chất liệu từ Kê Mộc.

Bản thân cái rương có thể trị giá mười vạn.

Lạc Phong lần nữa liếc mắt ra ý một chút cho Tần Như Băng, hai người hợp lực mở ra cái cái rương này. Nhưng mà. . . .

Sau khi mở cái rương ra.

Đồ vật bên trong khiến Lạc Phong cũng kinh ngạc.

Hắn thậm chí nhìn thoáng qua chung quanh phòng mộ. . .

Cảm thấy cái mộ táng này luôn có gì đó là lạ.

Đương nhiên, đồ vật trong rương cũng chỉ có hai kiện, nhìn qua, giống như là bị trộm mộ vào xem qua. Nhưng. . . .

Hẳn không phải là thế.

Nếu như trộm mộ tới qua, còn lưu lại hai món đồ này sao? Vậy liền không thể nói là ngu xuẩn. Đơn giản chính là quá ngu xuẩn. Hoặc là bản thân cái rương, chỉ đặt hai đồ vật. Một cái chén sứ nhỏ lớn bằng bàn tay. Một cái thì là một quyển tranh chữ. Lạc Phong rất kích động, cầm lên cái chén sứ này. Bởi vì cái chén sứ này, chính là điểm hồng.

【 đinh! Chúc mừng ký chủ! 】

【 Đây là đồ vật giá trị cao nhất hiện nay ngài tìm tới,! 】

【 2. 4 ức tệ! 】

【 Kê Hang Oản thời hoàng đế Thành Hóa của triều Minh! 】

Coi như đã biết rõ hồng điểm là giá trị ở giữa 1 ức ~10 ức.

Lạc Phong cũng không khỏi hai mắt tỏa ánh sáng.

Phát tài.

Phát tài.

Thật sự là phát tài.

Cái này đích xác là đồ vật giá trị cao nhất mà mình đào được

2.4 ức.

Biệt thự lớn của mình bây giờ, cũng mới 1. 8 ức.

Một cái chén như thế liền có thể đổi lấy biệt thự lớn, có thể nuôi mười mấy tiểu thiếp.

Thật sự là phát tài.

Thật không hiểu một cái cổ mộ trên núi thế mà có thể tìm được một vật như vậy.

Cho nên vừa rồi Lạc Phong mới vô ý thức nhìn chung quanh mộ thất một chút, rất hiếu kì thân phận chủ nhân ngôi mộ.

Mặc dù mộ đạo của cổ mộ rất là bình thường không có gì lạ, giống như là biệt thự lớn ở nông thôn, chỉ là quy mô lớn, không có cái tính nghệ thuật gì. Nhưng thời khắc này, Lạc Phong luôn cảm thấy, chủ nhân ngôi mộ rất giống như nhà giàu mới nổi.

Nhà bảo tàng Cố Cung: Lạc tiên sinh, cái đồ sứ này, có thể quay cẩn thận một chút hay không, lại tới gần một chút?

"Ta mẹ nó, người của nhà bảo tàng cố cung cũng đến phòng phát trực tiếp tham gia náo nhiệt?”

"Đây là nhà bảo tàng chính quy trâu nhất rồi?”

"Chủ kênh mặt mũi lớn quá!"

"Đúng rồi! Một đêm này nhảy ra rất nhiều nhà bảo tàng cấp bậc đại thần!”

Lạc Phong tự nhiên không có thời gian đi xem bình luận.

Cầm chén sứ trong tay, bản thân mình nhìn rất nhiều lần.

Luôn luôn yêu thích không buông tay.

Rất nhanh, Lạc Phong lộ ra một nụ cười để vô số cô nương trong hội sở cũng run rẩy:

"Các huynh đệ, ta lần này đại phát, mọi người biết rõ cái đồ vật này là cái gì không?"

"Cái nụ cười này của lão Lạc, rất lâu không nhìn thấy!'

"Thời điểm trước kia hiện ra nụ cười này, đều là nói đủ mua mấy chiếc Ferrari, mua nhà Thượng Hải!'

"Đúng vậy, đã một đoạn thời gian không thấy được nụ cười dần mất nhân tính của chủ kênh!"

"Những fan lâu năm cũng biết rõ, cái nụ cười này mang ý nghĩa tiền vàng!"

"Ngay cả bình Thanh Hoa Từ vừa rồi, hẳn là cũng rất đáng tiền, chủ kênh cũng không nở nụ cười như này!"

"Đáng sợ! Ta cảm thấy ta phải đi uống thuốc trợ tim, nếu không thì trái tim này không chịu nổi!"

"Trực tiếp báo giá đi! Đồ vật này mấy ức?"

"Mẹ nó? Lấy ức làm đơn vị rồi?”

"Ta cảm thấy nụ cười đã thật lâu không có của chủ kênh lại xuất hiện, tuyệt đối là hơn trăm triệu!"

Vương Hữu Thắng giờ phút này còn đang trên đường chạy tới, làm chuyên gia đồ sứ, hắn nhịn không được mà bình luận:

"Các vị, đây là Kê Hang Oản thời Thành Hóa triều Minh!"

"A? Vương lão sư?”

"Đây không phải chuyên gia đồ sứ kia sao?"

"Ha ha, Lão Vương thế mà lại vào đây bình luận!”

"Kê Hang Oản? Đây là cái gì thế?”

"Ha ha, nghe không hiểu, nói thẳng giá trị sẽ rất cao ư!"

"Mẹ kiếp! Đây chính là hàng mỹ nghệ đỉnh phong thời nhà Minh!”

"Nếu như cái đồ vật này là thật, cảm giác chủ kênh sẽ kiếm được gấp bội, giá trị bản thân sẽ tăng theo gấp bội!"

"Cái đệt! Giá trị bản thân gấp bội, có ý gì?”

"Hiện tại giá trị bản thân chủ kênh hẳn là 2 ức, như vậy hắn sẽ thành 4 ức rồi?"

"Ý gì? Có thể thổi giá lên trâu bò như vậy sao? Không phải chỉ là một cái chén?"

Lạc Phong cười cười nói:

"Giá trị vật này, cũng không thấp, hẳn là khoảng chừng 2 đến 3 ức!'