Chương 197. Tiền Kỉ Niệm
Nhưng mà, cũng phải là tiểu tiên nữ liếm cẩu.
Còn có đôi chân dài nghịch thiên như vậy?
Ai có thể chống cự được cặp chân đẹp nhất Giang Nam cơ chứ?
Rầm rầm.
Thời điểm Lạc Phong kéo ra ngăn tủ kế tiếp.
Đập vào trong mắt, lại là một đồng tiền hình tròn?
"Cái này chắc là tiền kỉ niệm?"
Lạc Phong nhìn thoáng qua.
Lập tức nhìn về đồng tiền tiếp theo.
Vẫn là tiền kỉ niệm.
Liên tiếp nhìn rất nhiều.
Tất cả đều là các loại tiền kỉ niệm.
Vật như vậy, mấy ngàn cũng có, cao cũng mấy vạn.
Cùng tem so sánh, giá trị tiền kỉ niệm cũng không phải là rất cao.
"Ngạch, tiền kỉ niệm như này, chủ kênh cũng không có hứng thú nhìn xem sao?"
"Đổi lại thành ta thì cũng chướng mắt! Tem không thơm hơn sao?"
"Lại nói bên trong chỗ tránh nạn, xuất hiện nhiều vật sưu tập như vậy, có chút không khoa học, không đặt chút đồ ăn nào sao?"
"Chỗ tránh nạn của người ta lớn như vậy, đầy đủ đồ ăn, còn giấu đồ ăn vào trong tủ làm cái gì?"
Két một tiếng. Lạc Phong lần nữa mở ra một cái ngăn tủ. Xem như hơi lộ ra nụ cười. Bởi vì hệ thống nhắc nhở.
【 Tiền kỷ niệm: Giá trị 15 vạn nguyên! 】
Cuối cùng là có chút giá trị. Đập vào mắt nhìn lại, độ lớn của đồng tiền kỉ niệm này chỉ bằng hai đồng tiền xu bình thường. Hơn nữa còn là làm bằng vàng ròng. Phía trên là điêu khắc lão hổ. Không nói tới giá trị sưu tầm của bản thân tiền kỉ niệm, chỉ là dựa theo giá vàng ròng hiện nay mà nói, đồng tiền vàng này cũng khoảng chừng 150 gram, cũng giá trị năm sáu vạn. Định giá là mười năm vạn.
Vậy nói rõ.
Bản thân nó có giá trị cất giữ trưng bày, tám vạn đến mười vạn.
Mà từ con hổ trên đồng tiền có thể nhìn ra, hẳn là tiền kỉ niệm được đúc ở năm Dần.
"Vàng ròng! Có lẽ còn có chút giá trị!"
Lạc Phong cầm ở trong tay, tùy ý lung tung, nói với người xem.
" Cái đệt! Vàng ròng!"
"Lại ghen ghét! Ghen ghét với chủ kênh quá, ta ước gì tối nay chủ kênh ngã ở trên thân các cô nàng mà không dậy nổi!"
"Ha ha, ghen ghét đã để ngươi mất đi nhân tính!"
" Cái đệt! Vàng ròng, mấy trăm vạn?'
"Cùng lắm cũng chỉ 10 vạn mà thôi! Chút vàng này thì đáng bao nhiêu chứ?"
"Mười vạn không phải tiền?'
Lạc Phong đem vật kia đặt ở trong ngăn tủ, lại cầm đồng tiền khác lên để đánh giá.
Vẫn là tiền kỉ niệm con hổ.
Vẫn là vàng ròng.
Nhưng kích thước không bằng nhau, còn lớn hơn một mức. Lạc Phong cầm trong tay ước lượng một cái, cảm giác phải nặng hơn ba bốn lần.
Chắc có lẽ là 500 gram.
Hệ thống vừa rồi định giá, là 44 vạn.
"Giống như lại là vàng ròng sao?”
"Nhìn lão hổ một chút, cũng là tiền kỉ niệm năm Dần!”
"Cái này là tiền kỉ niệm năm Canh Dần đầu tiên khi lập quốc hay sao ấy, rất đáng tiền!"
"So Đại Long tem vừa rồi? Còn muốn đáng tiền hơn sao?"
"Ngạch, ngươi thích so sánh vậy à? Cái gì cùng lấy ra so với tem Đại Long?"
Lạc Phong nhìn thoáng qua, còn có hai đồng tiền kỉ niệm khác.
Dứt khoát cầm vào trong tay cả hai.
Thế nhưng là. . .
Thật đúng là nặng.
Chỉ có thể một tay tựa vào bàn, tay còn lại thì móc ra.
Nhìn kỹ một chút . . .
Vẫn là tiền kỉ niệm lão hổ bằng vàng ròng.
Một cái thì lớn bằng bàn tay.
Một cái thì lớn bằng hai bàn tay.
Thật sự là đem Lạc Phong xem ngây người.
Dù sao đây chính là chế tạo từ vàng. Khoan hãy nói tới giá trị, nhưng đồ vật làm từ vàng lớn như thế, đây là lần thứ nhất Lạc Phong thấy được.
Cho dù là giá trị chất liệu, hay là giá trị sưu tập, gần như đều là mấy trăm vạn trở lên. Mà đồng nhỏ bằng bàn tay thì đại khái 3-4kg.
Mà đồng lớn thì chí ít 10kg.
Khi Lạc Phong hai tay cầm đồng tiền nâng lên liền nhìn ra, thật không nhẹ.
"Tê dại trứng, đây là cái gì, tiền kỉ niệm còn làm lớn như vậy?”
"Đúng vậy! Cái này không khoa học!”
"Các ngươi biết rõ cái gì? Trước đây ngân hàng phát hành tiền kỷ niệm! Có bảy tám loại kích cỡ!"
"Loại làm từ vàng ròng nặng 10 kg chính là lớn nhất, đường kính 180 li, mệnh giá 100000 tệ, chất lượng 99. 9%, phá hành 18 đồng."
"Ta mẹ nó! Mười kg vàng ròng?"
"Cái đệt! Việc gì đang xảy ra với cái đầu ta thế, ta choáng váng quá?"
"Một đồng như thế này! Sợ là đồng có giá trị cao nhất thị trường rồi?"
"Cũng không phải sao? Coi như chỉ tính giá vàng, hiện tại cũng phải ba bốn trăm vạn tệ! Lại thêm giá trị sưu tầm! Ngươi đoán xem là bao nhiêu?'
Lạc Phong không có nhìn nhiều.
Tiếp tục mở ra ngăn tủ khác. Tiền kỉ niệm cùng tem, hiện tại mặc dù quý.
Nhưng ở thời điểm xây dựng cái hầm này cũng chưa tới mức quá đắt.
Đặc biệt là vàng ròng, thời điểm đó đoán chừng giá vàng 1-200 tệ là mua được 100gram.
Đoán chủ nhân của chỗ tránh nạn này chỉ để một chút đồ vật của mình ở nơi này thôi.
Mà đồ tốt, đều sẽ đặt tại nơi hắn ở lại. Dù sao hiện nay vẫn còn chưa tìm được đồ cổ nào cả.
Sau khi đi tới một loạt ngăn tủ khác để chuẩn bị kiểm tra.
Lạc Phong đã cảm thấy cái ngăn tủ này so với bình thường thì lớn hơn nhiều. Hoặc là nói ... mấy cái ngăn tủ này là thông với nhau.
Rốt cuộc là thứ gì đây?
Vậy mà gộp lại mấy ngăn tủ vào chung?