Chương 173. Thú Vui Nhà Giàu
"Cái đệt!"
"Cái viện bảo tàng Thượng Hải này, làm sao cái gì cũng muốn thế?"
"Thật là nhiều tiền một cách thô thiển!"
"Ngươi xem một chút, mấy cái phú hào kia mặt cũng đã tái xanh rồi!”
"Lúc đầu cho rằng bộ dạng bọn họ rất trâu, còn lái máy bay trực thăng, nhưng so với viện bảo tàng quốc gia, hoàn toàn không cùng đẳng cấp!"
"Tư nhân đến cùng vẫn là tư nhân, không có biện pháp nha!"
Thấy viện bảo tàng Thượng Hải một lần ra giá lại thêm nhiều như vậy. Thật nhiều viện bảo tàng tài chính khó khăn cũng không có biện pháp.
Chỉ có thể từ bỏ.
"4.5 ức! Tiệm châu báu Chu Đại Phúc ta muốn cái đồ vật này!"
Đột nhiên.
Một trung niên bụng phệ cùng một đám người từ trên trực thăng. . . hạ xuống.
Quý khí bức người.
Đại lão trăm tỷ Trịnh Bách Lâm tới.
"Tiểu Lạc, lần nữa gặp mặt, ngươi đã để ta thay đổi cách nhìn!"
Trịnh Bách Lâm khách khí tiến lên chào hỏi.
Rất hiển nhiên, lần này hắn đối với Lạc Phong so với lần trước đã tôn trọng hơn rất nhiều.
Dù sao Lạc Phong lần trước trong mắt Trịnh Bách Lâm, chỉ là một người vận khí tốt nên may mắn đào ra vàng tự nhiên.
Nhưng thông qua những lần quan sát sau này.
Tên tiểu tử này, đâu phải là vận khí tốt, chính là một bách khoa sống về bảo vật cổ kim, là một cái máy dò tìm bảo vật siêu cấp.
Trong thiên hạ, không có ai am hiểu bảo vật hơn hắn.
Kiểu người như này, ngươi nói ngươi không đi kết giao, vậy khẳng định là không được.
Không nói những cái khác, bản thân mình về sau muốn mua cái bảo vật gì, nếu để cho người ta không vừa mắt! Vậy thì bản thân mình sẽ thua thiệt rất nhiều, sẽ mất đi rất nhiều con đường kiếm lợi.
"Trịnh tiên sinh, ngài đã tới rồi sao?"
Lạc Phong lập tức khách khí chào hỏi.
"Cái đệt! Trịnh Bách Lâm!”
" Đại lão trăm tỷ!”
"Quả nhiên là khoe khoang thô tục!"
"4.5 ức? Chúng ta ngất mất!”
"Thật, ta cảm giác tim ngừng đập!”
"Lần này số tiền đưa ra ở trong phòng phát trực tiếp đã tới 10 ức rồi sao?"
"Đây mới chỉ là 2 món đồ vật thôi!”
"Đúng vậy! Cái này, giá trị bản thân của chủ kênh muốn đột phá 10 ức rồi!”
Đám dân mạng nghe được cái giá cả này khẳng định là kích động cuồng nhiệt.
Mà dân mạng ở bên Nhật Bản và Hàn Quốc nghe được số tiền tăng lên nhiều thì cũng kích động không kém.
Càng không ngừng comment, những chữ ngoại quốc bay đầy màn hình.
"4. 51 ức!"
Viện bảo tàng Thượng Hải thấy có đại lão trăm tỷ tham gia trả giá, cũng không có ý định nhường, trực tiếp lần nữa tăng giá.
Đương nhiên, cũng không dám lại một lần tăng mấy ngàn vạn.
Dù sao nếu giá cả cao hơn quá nhiều thì không có lời.
"4. 6 ức!"
Trịnh Bách Lâm cũng không lo lắng đắc tội cái viện bảo tàng gì. Đơn vị như viện bảo tàng, cũng không phải công an hay bộ đội.
Nắm không được chính mình.
Không cần lo lắng.
"4. 7 ức!”
Trịnh Bách Lâm nghĩ một chút, ước chừng do dự bảy tám giây:
"4.8 ức!"
"Ngươi...”.
Cái giá cả này.
Có thể nói vô cùng cao.
Viện bảo tàng Thượng Hải cũng run lẩy bẩy.
Nhưng là...
Tôn Đại Chân đột nhiên nhận được một cái điện thoại gọi tới, trực tiếp hô:
"Năm ức!"
"......".
Lúc này Trịnh Bách Lâm hơi suy tư một cái, thật muốn mắng chửi người, ngươi thật là có tiền.
"Ngươi thắng, đồ vật về ngươi!"
Nếu còn tăng giá nữa thì hiển nhiên cũng vô nghĩa.
Hắn là thương nhân, muốn chính là cái đồ vật này có thể kiếm tiền.
Nếu là mua được mà không có lời gì, hắn căn bản sẽ không xuất thủ.
Hô hô hô.
Rốt cục tới tay.
Cái đồ chơi khác, viện bảo tàng Thượng Hải ta cũng không có mua nữa là được.
Dù sao chỉ dự tính chi ra 10 ức.
"Tiểu Lạc, cái bình nuôi dế kia, ta trong phòng phát trực tiếp nhìn qua, đây là đồ chơi hay! Cái đồ vật này bán cho ta, ta cũng sẽ nuôi dế!”
Trịnh Bách Lâm thấy đồ vật mình âu yếm không còn, chỉ có thể đổi thành bình nuôi dế.
Nhưng cũng không có biện pháp, đối phương đưa giá cả năm ức mua cái chén, thực tế quá cao.
"Cái đệt! Đây chính là kẻ có tiền sao?"
"Mua bình cổ vật để nuôi dế?"
"Nhất định phải xa xỉ như vậy sao?"
Thật nhiều người của viện bảo tàng ở đây cũng chỉ có thể ném qua một cái liếc mắt cho Trịnh Bách Lâm.
Người ta đều là mua để mang đi triển lãm, hấp dẫn người tới xem.
Vậy mà cái gia hỏa này, mua về nuôi dế?
"Bảo tàng Sơn Đông chúng ta, đối với Bình nuôi dế thời kỳ triều Minh rất là ưa thích! Chúng ta ra ba ngàn vạn!”
Đối với hàng mỹ nghệ Phảng giả men.
Trên thị trường mặc dù có không ít.
Nhưng món này, khẳng định là có công nghệ rất tinh xảo.
Đương nhiên có giá trị không nhỏ.
"Bảo tàng Ninh Tân chúng ta! Ra giá 5000 vạn!"
Đột nhiên.
Ở phía ngoài đoàn người.
Một tên trung niên nhỏ con, giơ tay lên ra giá.
Đám người đưa mắt nhìn lại.
Không biết nha.
Người này là người nào? Ở đâu tới?
"Ninh Tân? Cái địa phương này không phải là huyện chăn nuôi dế lớn nhất cả nước sao?"