Chương 152. Viên Gạch?
"Lạc Phong, cái này hẳn là giả men!"
Tần Như Băng mở miệng.
Mà phòng phát trực tiếp liền buồn bực.
"Có ý tứ gì? Mô phỏng sao?"
"Đồ dỏm thời hiện đại?"
"Cái đệt! Không thể nào? Chẳng lẽ cái cổ mộ này đều là giả? Chủ kênh làm kịch bản, sau đó không có thông báo cho Tần Như Băng, Tần Như Băng lỡ miệng?"
". . ."
Lạc Phong bó tay rồi, cái này đâu cần phải động não:
"Phảng Giả men, là lúc Minh Thanh phỏng chế màu men của Tống Nhữ Diêu. Có thể đừng nói lung tung mà động não lên hay không, đều đã như vậy rồi, còn nói là ta diễn?"
Mẹ nó.
Ngôi mộ mấy trăm mét vuông.
Sau đó toàn bộ phòng mộ đều là bình giá mấy vạn.
Bản thân mình mà có năng lực xây dựng cái kịch bản như này thì cũng sẽ không tới đào bảo.
"Thế mà trong thời gian ngắn liền nhìn ra là Phảng Giả men! Cái tiểu cô nương xinh đẹp này, cũng có chút đầu óc!”
"Không sai, hẳn là Vĩnh Lạc hoặc là thời Tuyên Đức!”
"Nhưng mà muốn biết rõ thời gian cụ thể cần phải nhìn kỹ một chút, nhưng đại khái là thời này!"
"Ông cháu hai người này có thời gian tại vị cũng khá là ngắn!”
Người nói chuyện tự nhiên là một chuyên gia đang xem phát trực tiếp.
Rất thưởng thức mỹ mạo cùng kiến thức chuyên nghiệp của Tần Như Băng.
Đáng tiếc là đại tiểu thư.
Nếu là học viên...
"Không thể không nói, kiến thức chuyên nghiệp của chủ kênh quá cường hãn!"
"Lại là thời gian bắt đầu phổ cập khoa học sao?"
"Ta cảm thấy tri thức vô dụng như nàyvẫn là đừng nói nữa, nói thẳng ra giá trị bao nhiêu tiền còn tốt hơn?"
Về phần những tiểu bạch vừa vào phòng kia.
Khẳng định là đến xem náo nhiệt.
Bọn hắn đối với đồ cổ căn bản không có hứng thú, chính là hiếu kì nó đáng giá bao nhiêu tiền.
"Cái bình này đặt ở bên trên cây cột đá, có lẽ không đơn giản?"
"Đúng vậy, khẳng định rất đáng tiền!"
Lạc Phong thấy vậy cười nói:
"Không có đáng tiền như các ngươi nghĩ đâu, cũng chỉ là một cái bình nuôi dế mèn cổ thôi! Các ngươi cũng biết đó, thời kỳ Tuyên Đức kia, Hoàng Đế liền ưa thích chơi dế mèn, còn được mọi người gọi là Khúc Khúc Hoàng Đế, cho nên ở dân gian cũng vô cùng thịnh hành. Cho dù là quan văn hay là võ tướng, trong nhà đại đa số mọi người đều sẽ có một cái cái bình nuôi dế mèn, mà có ít người vẫn còn tương đối nghiện, giống như những người nghiện điện tử thời hiện đại!"
(Khúc khúc= Dế mèn)
"Cái đệt! Là bình nuôi dế mèn?"
"Cái đồ vật này, còn có thể chơi nghiện? Ta không thể lý giải!”
"Quá bình thường, người nghiện đánh bài không hiểu vì cái gì uống rượu đắng như vậy mà ngươi lại nghiện, mà người uống rượu không thể lý giải, vì cái gì đánh bài nhàm chán vậy mà có thể đánh liên tục cả ngày!”
"Xem ra, cái đồ vật này bày ra ở chỗ này, chủ nhân ngôi mộ rất ưa thích đấu dế mèn?"
Thời điểm Lạc Phong đưa tay mở cái nắp bình ra, hệ thống nhắc nhở vang lên.
【 Đinh! Bình Khúc Khúc Phảng Giả men triều Minh. 】
Giá trị 1900 vạn.
Ngọa tào.
Còn đáng tiền như thế.
Lạc Phong không nghĩ quá nhiều, sau khi đem cái nắp mở ra, bên trong ngoại trừ một chút cặn màu đen thì không có cái đồ vật gì.
Đương nhiên dế mèn bên trong đã chết không còn sót lại chút gì.
Nếu là động vật có xương sống thì còn có thể lưu lại xương cốt.
Chỉ là những con côn trùng này, cái gì cũng không lưu lại.
Nhưng nếu thật sự tìm ra một con dế mèn từ triều Minh còn sống tới bây giờ, đoán chừng cũng là tin tức lớn của thế giới.
Tuyệt đối giá trị chục tỷ.
Bởi vì từ chỗ của con Dế mèn đó, con người có thể tìm tới bí mật trường sinh bất lão.
"Ba cây cột đá trong mộ, đã có một cái là đặt bình dế mèn? Chủ nhân ngôi mộ này thật thú vị, hai cái còn lại thì sao?'
Mang theo nghi hoặc trong lòng.
Lạc Phong đi tới cây trụ đá thứ hai. . .
Đặt đồ vật ở phía trên để cho mọi người mở rộng tầm mắt.
"Ta bị mù sao? Làm sao đặt cái cục gạch này ở phía trên? Đây là cục gạch sao?"
"Ha ha, thực biết chơi, đoán chừng chủ nhân ngôi mộ này là truyền nhân Khổng Tử!"
"Không Tử nói: Đánh nhau dùng gạch để đập! Không nên đập lung tung, cứ đập thẳng mặt!”
"Thật sự là không biết nói cái gì, ở chỗ này đặt một cái cục gạch làm gì?”
Lạc Phong thấy mọi người khó hiểu, liền cười nói:
"Đây là phù gạch trấn mộ!”
"Cái đệt? Cái đồ chơi gì?”
???
"Nghe cảm giác rất cao xa!”
"Chưa từng nghe qua nha!”
"Mẹ kiếp! Cái này quá trâu bò rồi, ta là nghiên cứu sinh khảo cổ học cũng chưa từng nghe qua nha!”
Đừng nói là tiểu bạch xem livestream, kể cả là nghiên cứu sinh cùng xem như những chuyên gia kia thì giờ phút này cũng kinh ngạc.
Vật như vậy, đây là lần đầu tiên xuất hiện.
Dù sao cũng không phải cái gì thì nhân viên khảo cổ cũng hiểu, cũng giống như bên trong ‘Ma thổi đèn’, thật nhiều đồ chơi tà dị của dân gian cũng chỉ có nhân vật chính như Lão Hồ mới biết rõ.
Trong sách vở có rất nhiều đồ vật không được ghi lại nên mọi người cũng không học được.
Nhưng cái đồ chơi này khẳng định đã được đào lên ở các nơi.
Chỉ là số lượng quá ít.
Thật nhiều chuyên gia cũng không hiểu rõ.