TRUYỆN FULL

[Dịch] Để Ngươi Mua Ve Chai, Ngươi Thu Được Ngọc Tỉ Truyền Quốc? ( Dịch)

Chương 147: Mọi Người Nhốn Nháo

Chương 147. Mọi Người Nhốn Nháo

"Cái đệt! Thật đúng là thời Vĩnh Lạc? Ánh mắt của chủ kênh tốt quá!"

"Vấn đề nhỏ, vấn đề nhỏ, đây chỉ là việc bình thường!"

"Mới tới sao? Cơ bản chưa thấy qua sóng gió!"

Lạc Phong lần nữa xoay tròn đĩa Thanh Hoa Từ.

Nhìn cụ thể toàn cảnh.

Mọi người cũng đều xem rõ ràng.

Cái đĩa Thanh Hoa Từ này, đại khái cao 3.1cm, đường kính mặt trên cùng là 19. 4cm, đường kính chân là 11. 7cm.

Mép đĩa cuộn vào trong tạo thành cái vách. Bên trong đĩa vẽ hình ba đóa hoa, ở vách thì vẽ hình hai con rồng nối đuôi nhau đuổi theo viên ngọc.

Mép của cái đĩa mềm mại, tạo hình ưu mỹ, máu sắc đóa hoa diễm lệ rực rỡ, hai con rồng cũng được vẽ tinh tế tỉ mỉ, sinh động truyền thần…

"Chủ nhân của cái mộ này là ai thế, cũng không phải mộ đế vương, lá gan đủ lớn, còn dám vẽ hai con rồng uy vũ như thế lên trên đĩa ăn cơm?"

"Có lẽ chủ nhân ngôi mộ này là hoàng thân quốc thích thì sao? Hay là trộm ra từ trong hoàng cung?"

Về phần hai cái quan điểm này.

Lạc Phong nguyện ý tin tưởng là trộm ra hơn.

"Không nói ta còn thực sự không có phát hiện, trong cái mâm này, là Long, hơn nữa còn là Ngũ Trảo Kim Long!"

"Cổ đại có rất nhiều quy củ về vẽ rồng, người thường không thể làm Ngũ Trảo Kim Long mà nhỉ?”

"Khẳng định là mộ táng của vương công quý tộc!"

"Suy nghĩ nhiều, mộ đạo đều mộc mạc như vậy, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!”

"Đáng tiếc hiện tại có tảng đá lớn ở cửa chặn, hoàn toàn vào không được phòng của chủ mộ!"

Lạc Phong không tiếp tục quan sát cái mâm lớn Thanh Hoa Từ này.

Đợi sau khi rời khỏi đây rồi nói sau.

Mà những đồ vật này đặt ở trong cổ mộ còn an toàn hơn so với việc bây giờ đào ra ngoài.

Chỉ cần giữ vững ở miệng hầm, như vậy liền sẽ không có người nào chui vào ăn trộm được, đặt lại cái đĩa ở chỗ này, chờ thời điểm rời đi thì mang theo là được.

Rất hiển nhiên, ở mộ đạo chỉ có hai dấu hỏi chấm, một cái là thi thể, một cái là đĩa Thanh Hoa Từ.

Lạc Phong cũng hoài nghi, cái này có lẽ cũng được coi là vật bồi táng của công nhân sửa mộ kia.

Rất nhanh, Lạc Phong đi tới một nơi có thể coi là đại sảnh của ngôi mộ này, nơi này có cái đống đất. Phía dưới còn có một điểm đánh dấu.

Lạc Phong cũng muốn tìm đường tắt tiến vào phòng chủ mộ.

Dù sao công nhân sửa mộ khẳng định sẽ lưu lại một đường.

Không phải vậy thì làm sao để ra vào được? Sửa mộ kiểu gì cũng sẽ rất phiền phức.

"Mọi người nhìn xem, cái đống đất nhỏ này, ta nghĩ là ở dưới sẽ có một vài đồ tốt!"

Lạc Phong chỉ chỉ, cầm cuốc Yến Vĩ, liền bắt đầu đào.

Mà đổi thành bên ngoài, thời khắc này bên trên Microblogging.

Tuy đã là đêm khuya nhưng mọi người vẫn bàn luận vô cùng sôi nổi.

Chủ kênh tầm bảo! Đào được Long Văn Bàn Thanh Hoa Từ ở Minh triều!

Dù sao Lạc Phong đang rất hot, một khi phòng phát trực tiếp có gió thổi cỏ lay, khẳng định lập tức sẽ bị dân mạng truyền ra.

Mọi người cũng đều rất ưa thích đem niềm vui bất ngờ của mình chia sẻ ra ngoài, từ đó kéo càng nhiều người tới chứng kiến Lạc Phong trâu bò.

"Lão Lạc, rốt cục đào được bảo vật gì phía dưới mộ?”

"Mới vừa rồi nhìn còn có chút nhàm chán, ta liền thoát ra xem Vương Chỉ Đạo nhảy!!”

"Cái đồ vật này giá trị bao nhiêu? Long văn Thanh Hoa Từ?"

"Có người nói 2000 vạn, có người nói 2 ức! Có người nói 20 ức!"

"Còn có nói 2 vạn ức!"

"Mẹ nó chứ! Các ngươi náo loạn cái gì vậy? Đến cùng giá trị bao nhiêu tiền?"

"Cái việc này đâu nói ra chính xác được chứ, đồ chơi Thanh Hoa Từ này, thế nhưng là sản phẩm hot nhất giới đồ cổ, được tất cả mọi người yêu thích, chỉ có đi tới hội đấu giá mới có thể biết được giá trị bao nhiêu!"

"Ta cảm thấy đây là đồ dùng cung đình ngự dụng bị trộm ra, nếu không thì chính là cống phẩm còn chưa được giao lên cho hoàng đế! Tuyệt đối là không rẻ chút nào!"

"Vừa rồi chủ kênh đem đĩa Thanh Hoa Từ đặt ở chỗ cũ! Sẽ có con chuột lớn đi ngang qua, sau đó đánh nát nó hay không?"

"Ừm! Có khả năng như vậy, rất chờ mong!"

". . .".

Mà đổi thành chỗ của Vương Hữu Thắng, giờ phút này hắn đã buồn ngủ, nhưng vẫn cầm điện thoại xem Lạc Phong phát trực tiếp.

Trong nháy mắt.

Nhìn thấy tất cả mọi người đang nói chuyện về Thanh Hoa Từ?

Hắn lập tức hứng thú.

Hắn là chuyên gia đồ sứ.

Đối với Thanh Hoa Từ, khẳng định chính là như thấy mỹ nữ tuyệt sắc, tròng mắt đều muốn rơi ra ngoài.

Bắt đầu tua lại video phát trực tiếp.

Vương Hữu Thắng trực tiếp vén chăn lên đứng dậy.

Lão bà của hắn nằm ở bên cạnh cũng hô to:

"Ngươi làm gì thế?”

"Ta phải đi ra ngoài một chút, ngươi nhanh lên, chuẩn bị quần áo cùng một chút đồ ăn cho ta!"

Vương Hữu Thắng không để ý nhiều nữa, vừa xem lại livestream, vừa mặc vào quần áo.

"? ? ? ? ? ?"

Lão bà của hắn cũng là buồn bực.

Bây giờ là mấy giờ sáng rồi?

Còn muốn đi ra ngoài một chuyến?

Bị điên à?

"Ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy, chỗ của Lạc Phong ở trong huyệt mộ, lấy được mâm sứ Đại Thanh hoa thời kì Vĩnh Lạc! Ta phải đi qua nhìn xem!"

Lạc Phong có lẽ cái biết rõ kia là Thanh Hoa Từ thời Vĩnh Lạc.

Mà Vương Hữu Thắng là chuyên gia nghiên cứu sâu, khẳng định biết rõ giá trị của nó.

Vật như vậy, gần như phải tới giá trị cả ức.

Nói đùa, công nhân sửa mộ triều Minh kia lựa chọn đồ vật để chạy ra ngoài, làm sao lại là rác rưởi?

"Vương lão đầu tử, ngươi gọi điện thoại tới làm gì thế? Mấy giờ rồi, còn chưa ngủ?"

Người nghe điện thoại khẳng định là Chung lão sư.

"Ha ha, ngươi còn ngủ được sao, bên chỗ Tiểu Lạc móc ra vài đồ vật, tuyệt đối là đại bảo vật! Mau để cho con trai ngươi lái xe, chúng ta đi qua xem một chút!"

Vương Hữu Thắng sốt ruột nói.