Chương 145. Thấy Một Thi Thể Nữa
"Hoàn toàn chính xác là đủ bủn xỉn!"
"Hoàn toàn giống biệt thự lớn ở nông thôn!"
Lạc Phong cẩn thận nghiêm túc đi về trước bảy tám mét.
Mặc dù mộ đạo dài.
Nhưng vẫn không nhìn thấy vật trang trí gì.
Nhưng mà ngay lúc này, bỗng nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới.
"Vâng, Triệu tổng giám đốc, có việc gì vậy?"
"À? Giáo sư khảo cổ Thanh Bắc?"
"Hắn tìm ta làm gì?"
"Có một ít lời muốn nói cho ta sao?"
"Được chưa, ngươi để hắn gọi điện thoại cho ta là được!"
Mới mấy chục giây đi qua, điện thoại của Lạc Phong hiện lên một số lạ.
Lạc Phong vẫn bấm nghe.
"Này, Lạc tiên sinh, ta là giáo sư Thanh Bắc tên Hồ Tác Minh!"
Điện thoại bên kia là một thanh âm già nua của ông già, mà nghe thấy tiếng hít thở rất gấp gáp.
"A, Chào Hồ giáo sư, ngươi có cái gì muốn chỉ giáo cho ta?”
Lạc Phong gọi điện thoại nhưng bước chân cũng không có chậm, tiếp tục đi về phía trước.
"Ta có một đề nghị là, ngươi đừng tiếp tục đào! Bởi vì không phải chuyên môn, rất có thể phá hư kết cấu bên trong cổ mộ! Mà lại, mộ táng có đường ở bên trong, nói rõ đây là mộ lớn!”
"Ta đề nghị ngươi đừng đề nghị nữa!”
Nói xong.
Lạc Phong trực tiếp ngắt điện thoại.
Nói đùa cái gì thế.
Lão tử đầy đủ thủ tục, còn không thể đào?
Quá lắm chuyện!
"Thật sự là hồ nháo!"
Hồ Tác Minh kia thấy Lạc Phong tắt điện thoại, lập tức liền nổi giận nhéo nhéo điện thoại.
Lần nữa gọi tới.
Lạc Phong dập máy điện thoại.
Sau đó trực tiếp cho vào danh sách đen.
Đối với những chuyên gia này, Lạc Phong đơn giản là câm nín, muốn bảo vệ mộ địa sao, tri thức chuyên nghiệp của mình đầy đủ, ngươi mạnh hơn? Hay là hack mạnh hơn?
"Hồ giáo sư, làm sao vậy, đối phương không nghe điện thoại sao?"
Bên cạnh có một người trẻ tuổi mở miệng nói.
"Ha ha, cái nhân vật này lại dám tắt điện thoại của ta, còn cho ta vào danh sách đen!”
"Hắn thật quá liều lĩnh, lỗ mãng, phát hiện mộ táng như này, phải quy hoạch thật tốt, tính toán đào bới có kế hoạch!"
"Nhưng việc này cũng là một loại bảo hộ đối với mộ táng và văn vật!"
"Ngôi mộ có mộ đạo, không cần ta nói, các ngươi cũng hẳn là biết rõ, có lẽ là mộ địa của vương công quý tộc cổ đại!”
Hồ Tác Minh nghe nói có chủ kênh đào được mộ lớn.
Đầu tiên liền bắt đầu chú ý.
Nhưng nhìn thấy độ rộng cùng quy mô của mộ đạo kia.
Khẳng định ngồi không yên.
Mộ lớn như này cũng không thể để người không hiểu biết đến đào loạn.
"Thế nhưng trong tay người ta có đầy đủ thủ tục, nhóm chúng ta cũng không có biện pháp!"
"Thủ tục đầy đủ cũng không được!"
"Thế nhưng người ta cũng không có đào loạn, là từ đường hầm đi xuống!"
"Ta sợ hắn sẽ làm loạn!"
Dù sao phải nói như thế nào đây?
Những người gọi là giáo sư này, chỉ là nhìn thấy một người giàu xổi đột nhiên vỗ xuống một cái đồ cổ giá trên trời.
(giàu xổi= nhà giàu mới nổi)
Luôn cảm thấy những người này không xứng cầm giữ vật như vậy.
Tại trong tay mấy người đó cũng là chà đạp.
Một câu, bản thân mình không có tiền, còn cảm thấy người ta không xứng có được. . . .
. . . . .
"Rảnh rỗi sao, ta xử lý chứng nhận, ta tìm tới mộ địa, ngươi quản nhiều như vậy làm gì đây?"
Lạc Phong vừa tắt điện thoại. Đối với mấy cái nhà bảo tàng, chuyên gia,… này đều không biết nói thế nào.
Người nhà nước đến chỉ điểm một chút, Lạc Phong có thể sẽ nghe đề nghị. Mà những tên tư nhân hoặc là bán chính thức này, cũng không có biên chế thì lăn đi.
Ta biết rõ ràng ngươi có ý định gì rồi.
"Phía trước có một cái tiêu điểm sao?"
Lạc Phong mang theo Tần Như Băng, tiếp tục đi lên phía trước mười mấy mét, liền đi tới một cái góc rẽ.
Đèn pin chiếu rọi qua, phát hiện là một thi thể tựa trên vách tường mộ đạo.
"Mẹ kiếp! Bên trong mộ đạo này tại sao lại có thi thể, ở đâu ra thế?"
"Đúng vậy, làm sao bên trong mộ đạo có thi thể được? Không phải là từ hố sao?"
"Hù chết ta mất, thật sợ hắn lập tức động đậy."
"Lão Lạc à, ống kính của ngươi đột nhiên chuyển đổi như vậy! Thật là khủng khiếp!"
Lạc Phong không có quản nhiều như vậy, lôi kéo tay Tần Như Băng, cẩn thận nghiêm túc đi lên.
Bởi vì đã có người chết tại miệng mộ đạo.
Có thể cũng bởi vì nhốt ở bên trong do núi lở nên tử vong.
Hoặc là chính kế bên này có cơ quan, hắn là bị cơ quan giết chết.
Cho nên trông thấy người chết, liền phải cẩn thận một chút, nhìn xem chung quanh có cơ quan không.
Nắm tay Tần Như Băng, Lạc Phong cảm giác được nàng cũng không có chảy mổ hôi, mà là có chút lạnh.
Nhìn không ra có sợ hãi chút nào?
"Cẩn thận nghiêm túc đánh giá thi thể kia liền không có vẻ thống khổ gì, an nhiên ngồi dưới đất dựa vào vách tường, rất hiển nhiên là chết đói! Chung quanh không có cơ quan!”
Tần Như Băng nhịn không được nói.
"Thôi đi, muốn mượn cớ kéo tay của ngươi một cái cũng không được sao?”
Lạc Phong cười ha ha, rất nhanh biểu tình cũng nghiêm túc tới gần thi thể kia.