"Tinh hạch?"
Kỳ Bản Sơ mặt lộ vẻ kinh ngạc, không hiểu ý tứ.
"Ngươi..."
Xích Luyện liếc hắn một cái, trong lòng chỉ cảm thấy vô vị, đám thổ dân này không biết thiên hạ rộng lớn, thậm chí không biết mình đang ở đâu, còn không bằng ếch ngồi đáy giếng.
Nhưng nhìn mặt Lê Uyên, vẫn miễn cưỡng giải thích một câu: "Tinh thần treo trên bầu trời, thực chất cũng không khác gì so với đại địa dưới chân."