“Đám Huyết Giác Ngưu kia chắc không mai phục sau cửa chứ?”
Lê Uyên rất cẩn thận, giơ tay bắn ra một giọt máu tươi, máu tươi lăn một vòng trên đất, hóa thành một huyết sắc tiểu hổ có cánh, tiểu hổ vỗ cánh, phát ra tiếng gầm nhẹ.
Theo tiến độ hóa hình nhập huyết tăng lên, một giọt máu này của Lê Uyên đã chứa đựng hơn trăm hình thái.
“Đi!”
Ném ra một luồng hương hỏa, Lê Uyên theo lệ thường sai khiến tiểu hổ này tiến vào U Môn dò đường, hồi lâu sau, xác định không có nguy hiểm, mới mặc giáp cầm chùy, chậm rãi bước vào.