"Thu nạp cảnh sắc thiên địa, hóa thành cảnh sắc của bản thân…"
"Ngày thường, dẫu ta có ngưng thần tĩnh khí, đem cảm quan nâng lên cực hạn, cũng chỉ mơ hồ thấy được sự tồn tại của thần văn. Kỳ cảnh, trận đại phong tuyết này cũng coi như một loại kỳ cảnh…"
"Thần văn, kỳ cảnh, linh tướng, thần cảnh… Nói ra thì huyền diệu vô cùng, kỳ thực cũng không đơn giản, xem ra vẫn là con đường mượn lực thiên địa để dùng cho bản thân…"
Bên vách núi, nhìn trận đại phong tuyết cuồn cuộn không biết mấy ngàn dặm, ánh mắt Lê Uyên sáng rực, nhưng lại có chút run rẩy:
"Quá nhiều, quá phức tạp!"