Gió thu hiu hắt, thổi rụng lá vàng.
Bàng Văn Long búng tay, Xích Luyện mang vẻ mặt ấm ức, lăn ra ngủ.
"Lão phu từng gặp lão quỷ kia ba lần."
Bàng Văn Long khẽ hất tay áo, chắp tay sau lưng, nhìn về phía Lê Uyên đang cau mày:
"Nghiệt súc này luận về cảnh giới, còn trên cả lão phu. Năm đó, Phu Tử cũng chưa thể tận lực, thậm chí còn bị thương, không thể không mạo hiểm một phen, biến mất trong U Cảnh…"