Không biết đã qua bao lâu, hắn cuối cùng cũng xông ra khỏi âm phong, thân thể không tự chủ được từ trên không rơi xuống.
Trần Thực run rẩy, nguyên thần như muốn ngưng đọng lại, cưỡng ép vận dụng pháp lực để giảm tốc độ rơi, nhưng vẫn nặng nề đập xuống.
Không xa, sương mù dính sát mặt đất chảy xuôi, rất nhiều quỷ hồn mơ màng đi qua sương mù, hướng về một phương hướng đi tới.
Trong sương mù còn có một con quỷ quái, vừa rồi hẳn cũng bị âm phong thổi lạnh người, đang vây quanh một đống câu hỏa nướng lửa.
Trần Thực không tự chủ được đi theo quỷ hồn về phía trước, đến khi nhìn thấy câu hỏa ven đường mới tỉnh lại, trong lòng nghĩ: “Ta bị lực lượng gì mê hoặc!”