Ngoại ô Tây Kinh, nơi ánh hoàng hôn vừa ló dạng, một con bạch tượng khổng lồ hiện ra trước mắt.
Toàn thân cự tượng trắng như tuyết, tựa như được điêu khắc từ ngọc bích, nhưng kích thước vô cùng to lớn, lớn hơn cả thành lũy Tây Kinh. Đầu tượng có những sợi lông tơ mọc vươn lên, tạo thành hình dạng như một đài phun nước. Trên những sợi lông ấy, người ta dựng ván gỗ và trải thảm vàng.
Bốn góc, có mấy lực sĩ cao khoảng một trượng bảy, cởi trần đứng gác, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh.
Trên lưng tượng là một tòa nhà gỗ ba tầng, bốn mặt có ban công. Mỗi ban công đều có người đứng, mặc giáp vàng rực, sau lưng là nguyên thần cao vài trượng.
Tầng ba của nhà gỗ, có vài người trông như thư sinh đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, cười nói vui vẻ.