Nghiêm Sóc nuốt nước miếng, nói: “Trần Thực này, có phải là tên Trần Thực mà chúng ta vừa gặp lúc nãy hay không?”
Nghiêm Vinh cau mày, nói: “Ta từng nghe nói qua phương pháp luyện chế Trảm Long kiếm, phải dùng tiền của trăm nhà. Những đồng tiền này đều đã từng qua tay vô số người, mang theo dương khí của thế nhân, trời sinh đã là bảo vật trừ tà. Gom góp những đồng tiền này lại, rèn thành kiếm, sau đó dùng phù chú của Đạo gia khắc lên là có thể dùng để chém giết giao long. Nghe nói thời đại nhà Đường thường có đạo sĩ nhận lệnh của hoàng đế hoặc các vị Tiết độ sứ, treo Trảm Long kiếm ở những nơi hiểm yếu ở cửa sông. Khi đó, khắp nơi trên Thần Châu đều sắc long vương, treo kiếm này lên chính là vì để tránh cho giao long tự ý ra vào, hoặc là đến những nơi khác gây họa loạn. Có điều từ thời nhà Đường đến nay đã trải qua vô số năm tháng, Trảm Long kiếm sớm đã thất truyền từ lâu!”
Hắn dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Không phải Trần Thực lợi hại, mà là Trảm Long kiếm lợi hại. Chỉ cần biết được phương pháp luyện chế, bất kỳ phù sư nào cũng có thể luyện chế ra bảo vật này. Phương pháp luyện chế Trảm Long kiếm, rất có thể là do Trần Dần Đô truyền thụ cho Trần Thực, không ngờ lại khiến cho Thượng Thiện thúc bị hại chết.”
Nghiêm Thanh vội vàng nói: “Nghiêm Vinh ca, Trần Thực luyện chế Trảm Long kiếm giết chết Thượng Thiện thúc, mối thù này...”