Cảnh Hồng chưởng giáo tôn tử vong, thiên tai lập tức biến mất, Ngọc Linh Tử từ trong mộng mị tỉnh lại, kinh hô một tiếng, chỉ thấy bản thân trần trụi, không mảnh vải che thân, vội vàng che lại chỗ kín, tùy tiện tìm một cái túi da, cởi y phục của đối phương liền khoác lên người.
"Nhân sinh tại thế, vốn dĩ trần trụi mà đến, nay lại trần trụi, có gì phải hổ thẹn?"
Một thanh âm già nua truyền đến, Ngọc Linh Tử theo tiếng nhìn lại, người nói chuyện là một trong Thái Hoa tứ lão, Cảnh Thái đạo nhân.
Lão đạo sĩ này trần như nhộng, đứng ở nơi cao đón ánh mặt trời, không chút hổ thẹn.
Hắn nhìn về nơi Cảnh Hồng chưởng giáo bỏ mình, ở đó, huyết nhục bao phủ trên núi, vẫn còn đang ngọ nguậy.