Hắn dẫn Trần Thực đến một gian phòng phụ, chỉ thấy trong phòng có một vị phù sư đang hầu hạ một nam tử trung niên nằm liệt giường.
Nam tử kia râu ria xồm xoàm, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm lên nóc nhà, ngay cả Đường chủ Ngọc Thiên Thành đến cũng không thèm để ý.
Ngọc Thiên Thành nói: “Hắn là Cổ Vân Thư, Cổ Hương chủ của Hồng Sơn đường chúng ta, là một nhân vật thiên tài của Hồng Sơn đường, là một trong những nguyên lão cùng ta sáng lập ra Hồng Sơn đường. Năm đó, Cổ Hương chủ tu thành Kim Đan, muốn mở Thiên Môn, xuất khiếu, kết quả khí huyết dồn lên não, biến thành kẻ ngốc, nằm liệt giường. Hắn đã nằm liệt giường ở đây gần hai mươi năm rồi!”
Hốc mắt hắn đỏ hoe: “Năm đó có tám vị nguyên lão cùng ta sáng lập ra Hồng Sơn đường! Bây giờ chỉ còn lại ta và Cổ Vân Thư! Ngươi có biết sáu người còn lại đang ở đâu hay không?”
Hắn đi ra ngoài, đến một gian phòng phụ khác, nơi này bày biện rất nhiều bài vị.