Tạ Cảnh Thụy tươi cười, đến trước mặt Tần Minh và Chu Vô Bệnh, chủ động nói chuyện với bọn họ.
Không lâu sau, Nhị Bệnh Tử được lão quản gia dẫn đến hậu viện gặp tiểu thư quý tộc kia nhưng rất nhanh đã quay lại.
"Là nữ tử mặc đồ đen đó sao, thế nào?" Tần Minh nhỏ giọng hỏi hắn.
"Một thân đồ đen, oai phong lẫm liệt, vô cùng xinh đẹp. Nhưng mà, ôi, không hợp với ta, ngươi có thể cân nhắc." Nhị Bệnh Tử nói xong thì vội vàng rời đi.
Tần Minh vốn không phải đến để xem mắt nhưng lại được lão quý tộc tặng riêng cho một cây cung cứng, hắn còn được chỉ định đến hậu viện gặp tiểu thư quý tộc, vì phép lịch sự nên hắn cũng không tiện đi trước.
Hắn đoán, vừa rồi nữ tử mặc đồ đen bí ẩn kia đã trừng mắt nhìn hắn hai lần, không có nhiều thiện cảm, ước chừng cũng sẽ giống như Nhị Bệnh Tử, gặp mặt cho có lệ rồi kết thúc.
Một lát sau, Tần Minh được người dẫn đến tòa nhà phía sau.
Trong hậu viện của phủ đệ, một nữ tử mặc đồ đen đang luyện kiếm, hàn quang lấp lánh, quả thực là oai phong lẫm liệt.
Lập tức, Tần Minh ngây người.
Không phải vì nữ tử xấu xí, ngược lại còn rất xinh đẹp, không giống với sự yếu đuối của nữ tử bình thường, nàng có một khí chất anh hùng hiếm thấy, đó là một vẻ đẹp rất khác biệt.
Nhưng, khuôn mặt nàng quá to, chỉ nhỏ hơn chậu rửa mặt một chút, thân hình cao gầy gần năm mét, thanh đại kiếm trong tay cũng dài hơn ba mét.
Nhị Bệnh Tử dường như cũng không nói dối, nói đúng sự thật, chỉ là không nói đến chiều cao và cân nặng.
Nữ tử tên là Tạ Linh Tịch, thanh đại kiếm trong tay còn dài hơn cả chiều cao của Tào Long.
Tần Minh nhận ra, lão quý tộc nói có cách giúp hắn đổi đường là có ý gì, đây là muốn hắn đi theo con đường Cự Linh Thần?
"Có phải ngươi cũng thấy ta giống như một con quái vật không?" Tạ Linh Tịch hỏi.
Tần Minh lập tức lắc đầu, nói: "Không có, ngươi đang đi trên con đường thành thần, thuộc về một đại đạo bất tử, hơn nữa tương lai sau khi Cự Linh Thần Thể thành công, vẫn có thể trở về thể trạng ban đầu."
"Thành thần gì chứ, nếu thực sự có thần, tại sao không nâng mặt trời lên, để nó mọc lại?" Nữ tử cười khẩy, sau đó lại đi luyện kiếm.
Tần Minh quay người, định rời đi.
"Hai năm trước ta đã gặp ngươi, chúng ta đến từ thành Lưu Quang, đi qua thành Lạc Nguyệt, lại đi qua thành Xích Hà, trên đường đã phát hiện ra ngươi, lúc đó ngươi sắp chết rồi." Tạ Linh Tịch cao gầy, xinh đẹp, cao gần năm mét đột nhiên lên tiếng.
Lập tức, cơ thể Tần Minh cứng đờ, sau đó chậm rãi quay người lại.
Có một khoảnh khắc, Tần Minh cảm thấy như thể có người đã nhìn thấu đáy lòng mình, ngọn lửa lớn đã thiêu rụi toàn bộ thôn trang vào đêm đó cách đây hai năm như thể đang bùng cháy từ trong ký ức của hắn ra ngoài thực tại, mùi khét nồng nặc và nóng rực, cùng với những bức tường đổ nát, xác chết khắp nơi và cả thiếu niên mặc áo lông vũ thoát tục kia, tất cả đều—— hiện về.
Nhưng ngay khi hắn quay người lại, hắn đã lấy lại bình tĩnh, trong lòng bình thản.
Mặc dù nữ tử trước mặt đã nhìn thấy hắn trong tình trạng thảm hại, khốn khổ khi gần kề cái chết cách đây hai năm nhưng không thể nào hiểu được những gì hắn thực sự đã trải qua, nếu như hai người từng có nhiều giao thoa hơn thì không thể nào cùng ở gần trấn Ngân Đằng mà mãi đến tận hôm nay mới gặp lại nhau.
Tần Minh tỏ vẻ chân thành, nói: "Làm phiền Tạ tiểu thư cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, lúc đó ai đã ở bên chăm sóc ta? Ngươi hẳn đã nhìn thấy, đầu ta từng bị thương nặng, đến tận bây giờ ta vẫn không biết những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó."
Tạ Linh Tịch cắm thanh đại kiếm dài hơn ba mét xuống đất, quay lại liếc hắn một cái, nói: "Lúc đó có một đôi nam nữ đưa ngươi đi, tuổi khoảng ngoài ba mươi, nghe bọn họ nói, ngươi không chịu nổi nữa, cuối cùng chỉ còn cách mặc cho ngươi tự sinh tự diệt."
Tần Minh suy nghĩ, khẽ lẩm bẩm: "Ta sắp chết rồi, bọn họ còn đưa ta đi xa như thế, tại sao chứ?"
Tạ Linh Tịch có mái tóc đen dài tới bảy thước, ngũ quan rất lập thể, đôi mắt đẹp long lanh như sao trời, nói: "Ta chỉ nghe loáng thoáng vài câu, bọn họ muốn đưa ngươi đến một nơi hẻo lánh, hoàn toàn tránh xa những tòa thành trì rực rỡ, nếu ngươi có thể sống sót, tốt nhất là hãy định cư ở đó."
Lúc này, một thị nữ có dáng người mảnh mai đến dâng trà, hai tách trà trên khay có kích thước hơi chênh lệch, nàng ta lên tiếng: "Hôm đó tiểu thư nhà ta đã tặng các người một viên thuốc bổ khí bổ huyết, tuy không phải là thứ quý giá gì nhưng cũng là lòng tốt của tiểu thư"
"À, đa tạ... Tạ tiểu thư. Tần Minh lập tức hành lễ, đối phương đã từng giúp đỡ nhưng không nhắc đến, nếu không phải thị nữ này đến hậu viện, hắn sẽ không biết.
"Lui xuống đi.” Tạ Linh Tịch phất tay, không để cho thị nữ xinh đẹp thanh tú kia nói thêm gì nữa.
Tần Minh chắp tay, nói: "Không biết Tạ tiểu thư có thể nhớ lại thêm một chút không, hôm đó còn có chi tiết nào khác không, mong ngươi nói cho ta biết, ta vô cùng cảm kích."
"Lúc đó quần áo của ngươi rách rưới, lại còn nhuốm máu, có thể thấy rằng ngay cả khi quần áo còn mới thì cũng rất bình thường."
Tần Minh gật đầu, khi tái sinh lần thứ hai, hắn đã nhìn thấy bản thân thời thơ ấu, lúc đó hắn mặc một chiếc áo nhỏ vá chằng vá đụp, không có gì lạ khi thời thiếu niên của hắn sống không tốt, hắn chỉ không hiểu tại sao lại dính phải họa sát thân, khiến cho toàn bộ thôn trang bị lửa lớn thiêu rụi.