Từ Trường Công lập tức đi tìm Văn Anh, phát hiện đường đi giống như bọn họ muốn đi Lạc Hà quận, cũng chỉ tách ra ở lối rẽ cuối cùng nên cũng không hỏi nhiều.
Chờ các thôn dân ăn cơm no, nhao nhao đẩy xe đi về phía trước, xe ngựa của Từ Trường Công cũng chạy lên.
Tô Lăng đóng cửa sổ đi tới phòng điều khiển, sau khi điều chỉnh phương hướng, liền đuổi theo thôn dân phía trước.
Hôm nay vẫn là ngày nắng, nhưng khác với trước đó là, các thôn dân không cúi đầu nữa, mà là thẳng sống lưng, bên hông buộc dù, từng bước một kiên định đi về phía trước.
Hoa Hoa xuyên qua thủy tinh nhìn về phía trước: "Các thôn dân thoải mái hơn không ít rồi."
Tô Lăng: "Ừ, đẩy xe vẫn thuận tiện hơn, cũng có thể giúp người ta thoát khỏi hành lý nặng nề, có thể đi nhanh hơn."
Ngoại trừ Dương Truy Vân.
Nàng vẫn cõng vật nặng trên lưng, bước nhanh về phía trước, rèn luyện sức lực của mình.
Văn Anh chạy chậm ở phía sau nàng, hai người một trước một sau, tốc độ chậm rãi tăng nhanh, khiến cho các thôn dân lần nữa tăng nhanh tốc độ.
Tô Lăng nhìn Hoa Hoa: "Chúng ta nên lên cái mũ có quạt, ta nghĩ chắc bọn họ sẽ cần."
Hoa Hoa ấn mở màn hình: "Để ta tìm xem cái nào có giá cao hơn, giá thấp hơn... Tìm được rồi, mười văn tiền một cái, cái này tương đối thích hợp."
Tô Lăng nhìn thoáng qua rồi quyết định, chuẩn bị dừng xe lên hàng mới.
-
Văn Anh chạy đủ rồi liền chậm rãi chạy chậm ngừng lại, chờ xe ba bánh nhà nàng ấy đi tới, liền mang khuôn mặt mệt mỏi đỏ bừng, ngồi lên vị trí bên cạnh Văn phu tử.
Văn Anh lau mồ hôi, thông qua cửa sổ nhỏ phía sau nhìn về phía Tiết Trân ngồi bên trong cười nói: "Nương, con cảm giác thân thể lại tốt hơn một chút."
Tiết Trân vui mừng nở nụ cười, so với lúc trước, nữ nhi cũng có thể chạy bộ, bà ấy còn có cái gì không vừa lòng.
"Ta cũng thêu thùa được không ít, chờ bán nhóm hàng này đi, ta lại thêu một kiện lớn, khẳng định bán được nhiều tiền hơn."
Văn Anh cười cong mắt: "Khẳng định có thể, tay nghề của nương là tốt nhất, cũng là người có thể kiếm tiền nhất nhà chúng ta."
Văn phu tử nghe vậy, cười to vài tiếng: "Đúng, không sai."
Vạn Hải Đường ở cách đó không xa nghe vậy, có chút hâm mộ tay nghề nhà người khác.
Sau khi cô nương đi vào trong lâu bọn họ, ngoại trừ học đàn học khúc ra, chính là học như thế nào làm người ta vui lòng, để cho mình có nhiều tiền thưởng một chút.
Kết quả đại loạn vừa xảy ra, một xu cũng không thể mang đi.
Ngọc Hà ngồi bên cạnh Vạn Hải Đường, kéo nàng ấy một cái: "Vạn tỷ tỷ, muội biết đan túi lưới."
Lúc ấy trong nhà vì cung cấp ca ca nàng ấy đọc sách, cha chép sách, nương và nàng ấy liền đan túi lưới, nương học được món nghề này từ chỗ ngoại tổ mẫu bà ấy, biết rất nhiều kiểu, tinh xảo vô cùng, chính là tổn thương tay chân, đau lưng.
Lúc ấy nương nàng ấy hay nói nhất chính là, chờ ca ca nàng ấy đậu cao trung, nàng ấy sẽ có nhân duyên tốt, sẽ để cho nàng ấy cả đời không lo.
A, đều là giả!
Nhưng đều là nương nàng ấy lấy cớ, muốn nàng ấy không oán hận vì ca ca mình mà trả giá, nhưng đồ ngu như ca ca, đừng nói là cao trung, cho dù thi được hơn năm mươi cũng chưa chắc đã có tiền đồ.
"Vạn tỷ tỷ, chờ lúc nghỉ ngơi, ta đi tìm Tô lão bản hỏi một câu, lỡ như người ta thu túi lưới thì sao." Ngọc Hà nói.
Vạn Hải Đường cảm thấy có thể thực hiện: "Đan túi lưới rất mệt mỏi nhỉ."
"Mệt mỏi cũng đáng giá."
Ngọc Hà khẽ mỉm cười, trước kia nàng ấy là vì người khác mà trả giá, không chỉ mệt mỏi về thể xác và tinh thần, nhưng hiện tại nàng ấy là vì tương lai của mình và các tỷ muội, cho nên mệt mỏi cũng đáng giá.