Bắt đầu từ khi Lưu Hổ đổi chiếc xe ba bánh đầu tiên, tay Tô Lăng không dừng lại, không ngừng thu tiền, sau đó đặt hàng ở trung tâm mua sắm.
Từ lúc bắt đầu là một nhóm năm người, đến nhóm phía sau là mười người, xe đẩy ở đuôi xe cũng càng ngày càng nhiều, tốc độ hạ xuống cũng càng lúc càng nhanh.
...
Thời gian dần trôi qua, cỏ Nguyệt Hương của các thôn dân đã được đổi hết, việc đặt hàng của Tô Lăng cũng bắt đầu chậm dần.
Chờ khách hàng cuối cùng mua xe đẩy xong, Tô Lăng mới giật mình phát hiện các thôn dân cơ bản đều đổi xe đẩy, ít nhất cũng là xe đẩy nhỏ.
Tô Lăng ngồi xuống, cánh tay hơi bủn rủn, phải khôi phục một hồi.
"Không ngờ các thôn dân đều sẵn lòng đổi xe đẩy, ta còn tưởng rằng bọn họ sẽ tiết kiệm tiền."
Hoa Hoa nhìn nàng truyền âm: "Tôi ngược lại biết nguyên nhân, tiểu cô nương Văn Anh nói nàng quan sát điều kiện sinh trưởng của cỏ Nguyệt Hương này, nói dọc theo đường đi đại khái sẽ gặp được nhiều cỏ Nguyệt Hương hơn, nếu như có xe đẩy, có thể đi càng nhanh, cũng có thể đào càng nhiều hơn."
Tô Lăng cười, truyền âm: "Ta nói chứ, cỏ mà các thôn dân đào cho dù đã đổi hết còn cách số tiền mua xe đẩy một khoảng, cho nên khẳng định là dùng đến tiền tiết kiệm."
Hoa Hoa cảm thán truyền âm: "Văn Anh tiểu cô nương thật thông minh, nàng căn cứ vào nhắc nhở của cô, tìm Tiểu Vân đào cỏ Nguyệt Hương đưa tới, mà chúng ta quả thật thu mua cỏ Nguyệt Hương."
"Sau đó nàng lại căn cứ theo lời cô nói thu mua không giới hạn, đoán được sau này sẽ còn gặp được cỏ Nguyệt Hương, nàng liền lợi dụng điểm ấy tìm thôn trưởng, nói mình biết hoàn cảnh sinh trưởng của cỏ Nguyệt Hương, biết làm sao tìm được càng nhiều cỏ Nguyệt Hương, để cho các thôn dân dựa theo tuyến đường nàng quy hoạch mà đi."
Tô Lăng hơi kinh ngạc, truyền âm: "Cô bé giỏi quá, thật thông minh!"
"Phía sau hễ gặp được mảnh cỏ Nguyệt Hương thứ hai, các thôn dân sẽ càng tín nhiệm nàng, nàng cũng có được quyền nói chuyện ở giữa đám thôn dân, cái này cực kỳ quan trọng."
Hoa Hoa gật đầu, thậm chí lúc nó chạy ra ngoài nghe, Văn Anh tiểu cô nương còn nhìn nó cười.
Hoa Hoa tiếp tục truyền âm: "Hơn nữa trong khoảnh khắc tiểu cô nương Văn Anh thuyết phục thôn trưởng, năng lượng chạy một mảng lớn, năng lượng mà ký chủ cô đã tiêu hao trong nháy mắt liền trở lại!"
Tô Lăng che ngực, cảm thấy thật hạnh phúc.
Sao lại có hai tiểu cô nương vừa đáng yêu vừa ưu tú như vậy, thật muốn giúp đỡ các nàng nhiều hơn một chút!
Tô Lăng nhìn Hoa Hoa, truyền âm hỏi: "Không xen vào cốt truyện, không ảnh hưởng đến tiền đề phát triển của thế giới này, chúng ta còn có thể giúp đỡ các nàng như thế nào đây?"
Hoa Hoa ngẩng đầu suy nghĩ một chút, truyền âm: "Giống như thế giới niên đại văn, sau khi hoàn thành một số nhiệm vụ, là có phần thưởng rất lớn. Đối với niên đại văn mà nói, đường đi là quan trọng nhất, đối với thế giới này mà nói..."
"Nước là quan trọng nhất, vì vậy có thể là giếng nước không cạn?" Tô Lăng hiểu ra, vậy sau này phải cố gắng lên.
-
Đêm đã khuya.
Ngoại trừ người gác đêm ra, các thôn dân đều bắt đầu nghỉ ngơi.
Tô Lăng cũng đóng cửa sổ trở lại khu vực nghỉ ngơi.
Từ Trường Công chỉ có thể thừa dịp này đi múc nước để cho Lăng Vân Hàn đi tắm rửa, cho nên lại bận rộn một hồi, sau đó trở về nhìn chằm chằm máy giặt quần áo.
Cũng may mắn có Từ Trường Công ở đó, người gác đêm đều cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Ngày kế tiếp.
Sáng sớm Tô Lăng đã tỉnh lại, vừa đẩy cửa sổ xe ra đã thấy các thôn dân đến mua bữa sáng.
Dương Truy Vân khẽ nhón chân, cười nói: "Tô tỷ tỷ, chúng ta lại phải xuất phát rồi! Anh Nương nói biết làm sao tìm cỏ Nguyệt Hương trên đường đi đó!"
Tô Lăng cười gật đầu: "Được, có bao nhiêu ta thu bấy nhiêu, không giới hạn."