Tô Lăng quay đầu nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình.
15:00
Một mảng lớn cỏ Nguyệt Hương này rốt cuộc bị các thôn dân vét sạch, phạm vi trăm dặm không còn bất kỳ một điểm màu xanh nào.
Sau khi làm xong, các thôn dân ngồi trên mặt đất, động cũng không muốn động.
Nhưng sau khi nghỉ ngơi một lát, thôn dân còn có dư chút lực, cầm tiền đồng tới mua cơm.
Bọn họ bắt đầu đào cỏ từ sáng sớm, càng về sau càng không nỡ ăn cơm lãng phí thời gian, cho nên vẫn bận rộn đến bây giờ, mới có thời gian lo cho cái bụng.
Dương Truy Vân ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát, liền đi tìm Từ Trường Công.
Từ Trường Công cũng bắt đầu dạy học hôm nay.
Một lát sau, đám người Lưu Hổ cũng đi qua.
...
Chờ các thôn dân lục tục ăn cơm xong, cũng xếp hàng tới đưa cỏ Nguyệt Hương lần cuối cùng.
Bởi vì từ sáng đến giờ các thôn dân đều chưa từng dừng lại, cũng không có người nào đưa cỏ trong lúc đó, cho nên mỗi nhà đều mang theo không ít giỏ cỏ Nguyệt Hương, lúc thanh toán, thanh âm của tiền đồng vang lên không ngừng.
Tô Lăng chống cằm, mỉm cười đứng một bên nhìn, nhìn nụ cười hạnh phúc vui sướng không hề che giấu trên mặt mỗi người, cảm thấy tâm tình cũng tốt.
Hoa Hoa truyền âm: "Kí chủ, năng lượng tích góp thật nhanh."
Tô Lăng nhìn màn hình, quả nhiên thanh năng lượng chạy rất nhanh.
"Tô lão bản."
Lưu Hổ hô một tiếng, mắt cười híp lại thành một đường: "Chúng ta định đổi xe ba bánh, không biết xe đẩy này có giá thu về không?"
Tô Lăng vừa định nói có thì bên cạnh có người kéo hắn một cái: "Này, ngươi bán rẻ cho ta đi, nhà ta vừa vặn thiếu tiền, không mua nổi cái mới."
"Lưu Hổ, ngươi tích góp được mười lượng bạc rồi? Nhanh như vậy sao?"
Lưu Hổ lắc đầu: "Không, là nương ta nhớ ra trước kia bà ấy có giấu bạc."
Cha hắn khi còn sống cũng là thợ săn, mỗi lần bán da thú rừng đều sẽ cho nương hắn tiền mua đồ, nương hắn tương đối tiết kiệm, còn dư lại không dùng hết liền bỏ vào trong một cái hũ sành nhỏ, nhiều năm qua giữ lại, bên trong thế mà có không ít tiền, đếm đếm vậy mà đủ tiền rồi.
Nếu là trước kia, tiền này hắn khẳng định không nỡ tiêu.
Nhưng trên đường chạy nạn, xe ba bánh chắc chắn sẽ an toàn hơn xe đẩy.
Lưu Hổ nhìn người nọ: "Tuy nói xe đẩy này là từ trong thôn đi tới bây giờ, nhưng ngươi nhìn xem, bánh xe này không có một chút mài mòn nào, xe cũng đều hoàn hảo, cho nên không rẻ hơn quá nhiều, nhiều lắm là bớt năm trăm văn tiền, nếu ngươi muốn mua thì cầm qua, không muốn thì lại tiết kiệm mua cái mới."
"Muốn!"
Người nọ vui vẻ ra mặt, hắn còn thiếu chút tiền đó, hơn nữa hắn đã xem xe của Lưu Hổ, đúng là là mới chín phần mười.
"Chúng ta ở chỗ Tô lão bản làm chứng, một tay giao tiền một tay giao hàng, về sau tuyệt đối không lật lọng đòi lại, nếu không không phát tài được."
Lưu Hổ: "Được!"
Hai người ước định xong liền đi sang bên cạnh, rất nhanh liền hoàn thành giao dịch.
Tô Lăng thừa dịp này xin Hoa Hoa một chút năng lượng, cải tạo phần đuôi xe, để phần đuôi xe dã ngoại mở rộng ra một đoạn.
Một đoạn này bình thường không cần thì thu vào, lúc dùng đẩy ra, vừa vặn dùng để bỏ vật phẩm có kích thước lớn xuống.
Lúc Tô Lăng trở về, Lưu Hổ đã cầm bạc tới.
Tô Lăng thuận miệng hỏi một câu: "Còn có ai muốn mua không?"
"Tô lão bản, ta muốn một cái xe đẩy nhỏ."
"Tô lão bản, ta muốn xe đẩy cỡ trung."
"Tô lão bản, ta muốn xe đẩy cỡ lớn, xe năm lượng bạc ấy."
Tô Lăng đếm, phát hiện lần này có không ít người muốn đổi xe đẩy.
"Như vậy đi, từng nhóm từng nhóm, mấy người phía trước ta đã thu tiền, các ngươi trực tiếp đến phía sau xe lấy là được, nhóm thứ hai năm người tiến lên."
Tô Lăng đặt đơn xong thì bắt đầu thu tiền của nhóm người thứ hai.
Đám người Lưu Hổ đi đến phần đuôi xe, liền thấy phía sau đuôi xe chậm chạp rơi xuống đất, chờ cửa vừa mở ra, bên trong đặt xe ba bánh cùng xe đẩy mà bọn họ muốn.
Đám người Lưu Hổ đẩy xe ra ngoài, phần đuôi xe được nâng lên, khôi phục nguyên dạng.
Sau đó khi nhóm người tiếp theo đi qua, đuôi xe tiếp tục hạ xuống, để cho người ta tự mình đi vào đẩy xe ra.