Văn Anh và Dương Truy Vân vừa đi vừa cười nói trở về trên xe.
Trên xe, quạt gió vẫn không ngừng, sau khi hai người đi vào, chỉ cảm thấy khô nóng trên đường đi tới trong nháy mắt liền bị đè ép xuống.
Rất nhanh, hai tiểu cô nương Tiểu Nguyệt cùng Tiểu Uyển cũng được đưa tới, mẫu thân hai người họ ngược lại trở về, giúp đỡ các nữ nhân còn chưa tắm canh giữ ở bên ngoài.
"Tiểu Vân, ngươi chú ý tới không? Nước tắm của chúng ta đổ trên mặt đất, khô rất nhanh." Văn Anh nói.
Dương Truy Vân có chút khổ sở gật gật đầu, nàng ngay từ đầu còn tưởng rằng tắm xong thì phải đổi chỗ, lại không nghĩ rằng nước lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Văn Anh tựa ở trên nệm êm, nhẹ giọng mở miệng: "Hạn hán thật sự khủng bố, nơi nào cũng giống nhau."
Dương Truy Vân nhìn nàng ấy: "Anh Nương, ý của ngươi là đi đâu cũng giống nhau?"
Văn Anh gật đầu, lại lắc đầu.
"Cũng không giống nhau, mặc dù đều khô hạn như nhau, nhưng luôn có nơi hạn hán đỡ hơn một chút, nhưng nơi như vậy đều ở trong tay thế gia đại tộc, mà hoàng thất quý tộc càng là ngay cả đi cũng không cần đi, tự sẽ có người từ các nơi trên cả nước đưa nước cho bọn họ sống cuộc sống giống như trước kia."
"Cho nên Tiểu Vân, chạy nạn cũng không phải là mục đích, tìm được một nơi thích hợp để sinh tồn, đồng thời bảo vệ nơi này mới là mục đích."
Văn Anh đã nghĩ kỹ điểm cuối cùng của bọn họ, trên đường đi nàng ấy cũng sẽ tiến hành dẫn dắt, để thôn dân định cư ở nơi nàng ấy chọn.
Chỗ đó dễ thủ khó công, chờ sau khi hạn hán qua đi, cũng sẽ có mảng lớn đất hoang có thể khai khẩn.
Đó là nơi bị bỏ qua, lại là nơi thích hợp nhất để bọn họ tích lũy lực lượng ban đầu.
...
Chờ tất cả nữ nhân tắm rửa xong, Phùng Quế Hoa thu hồi lều vải trở về.
Các nam nhân đi trước một nửa số người, còn lại một nửa số người canh giữ tại chỗ.
Nam nhân đi xa hơn một chút, bọn họ cũng không cần lều vải, có thùng tắm có thể xối nước lên người là được, nước ấm cũng có thể tự mình đun.
Chờ Phùng Quế Hoa thu dọn xong, liền gọi cháu gái cùng các nàng dâu đi vào trong lều vải nghỉ ngơi.
Phía dưới trải một tấm vải, phía trên cũng trải một lớp chăn mỏng, bên trong mở quạt mát, rất nhanh nhiệt độ liền giảm xuống.
Phùng Quế Hoa nhìn các nàng: "Ở bên trong ăn cơm, ăn xong liền nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon."
Mắt Trình Hạnh đỏ lên, chuyện may mắn nhất của nàng ấy là có một người mẹ chồng hiểu lý lẽ, đây cũng là nguyên nhân vì sao nhà họ Dương không giàu có bằng nhà khác, nhưng nương của nàng ấy lại để nàng ấy gả đến Dương gia.
Lão nhân hiểu chuyện, không thiên vị.
Chị em dâu ở chung hòa thuận, không tranh giành lung tung.
Con cái đều là bảo bối, không phân lớn nhỏ.
Phùng Quế Hoa tranh thủ thời gian đi mua một phần ngỗng hầm nồi sắt, vừa vặn có bánh bột ngô, món chính cũng không cần chuẩn bị gì khác.
Lúc ăn cơm, Phùng Quế Hoa nói: "Anh Nương nói muốn dạy Tiểu Vân biết chữ, ta muốn để Tiểu Nguyệt và Tiểu Uyển ở một bên nghe một chút."
Trước kia trong nhà lo cho hai tiểu tử đi học, sống cũng túng quẫn, cộng thêm trong thôn phổ biến việc không cho nữ hài tử đọc sách biết chữ, cho nên Phùng Quế Hoa cũng chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng bà ấy từng làm nha hoàn ở nhà giàu, các tiểu thư nơi đó ai cũng đọc sách.
Bà ấy còn nhớ rõ chủ mẫu nhà đó nói, nam nhi phải đọc sách, nữ nhi càng phải đọc sách, đọc sách biết được đạo lý, người liền tỉnh táo, mà không phải đần độn cả đời.
"Nương nói đúng, nhưng mà Anh Nương dạy ba người, vậy chúng ta bên này có phải cũng nên chuẩn bị chút lễ vật đưa đi hay không?" Trình Hạnh hỏi.
Trình Hạnh chỉ là một nữ nhân nông thôn bình thường chưa từng tiếp xúc với bên ngoài, cho tới nay nàng ấy luôn bị động tiếp nhận cái gọi là đạo lý của thế tục.
Nhưng nàng ấy có một điểm tốt, nghe lời chính xác, yêu con của mình.
Lâm Phương và Tần Dung cũng đồng ý với lời nói của Phùng Quế Hoa, rất nhanh liền thương lượng xem có nên tặng lễ vật gì qua hay không.