TRUYỆN FULL

[Dịch] Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện

Chương 115: Chương 115

Sau khi Văn Anh trở về, đối diện với ánh mắt của cha mình, sắc mặt thản nhiên nói: "Đúng vậy cha, con đã khác, con đã có một giấc mộng."

"Con không thể nói với cha là con mơ thấy gì, nhưng con có thể nói cho ngài biết con sẽ không hận Văn gia nữa, bởi vì bọn họ thật sự không tính là cái thá gì, ta cũng sẽ không bởi vì hận ý mà tra tấn chính mình nữa, ta phải sống thật tốt, sống đến cuối cùng."

Nàng ấy sẽ tự tay chặt đứt huy hoàng của Văn gia, đem những thứ sâu mọt kia toàn bộ phơi bày dưới ánh mặt trời, nhìn bọn họ vặn vẹo thê thảm chết đi.

Văn phu tử và Tiết Trân tiến lên, ôm nữ nhi vào trong ngực.

"Không nói thì không nói, phụ mẫu vĩnh viễn tin con bảo vệ con yêu thương con." Văn phu tử thở dài một tiếng, ôm chặt thê nữ.

...

Bóng đêm dần dần sâu, các thôn dân dần dần ngủ say.

Bọn họ mạo hiểm đi đường cả ngày trời nắng chang chang, cho dù là thôn dân sớm tối chăm sóc hoa màu, cũng có một chút chịu không nổi, bắp chân có rất nhiều người đã bắt đầu sưng lên, hai chân cũng mài ra bọt nước.

Trong đó, người già và trẻ nhỏ là người chịu khổ nhất.

Bởi vì dù sao cũng có ít xe, đa số vẫn là dựa vào hai chân của mình, đội ánh mặt trời gay gắt, một bước cũng không dám dừng, đi như chết lặng.

-

Ba canh giờ sau.

Theo ánh đèn trong xe gỗ chậm rãi sáng lên, không ít thôn dân cho dù còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cũng vẫn ráng chống đỡ chậm rãi bò dậy.

Trên người dính bụi đất liền tiện tay phủi sạch sẽ, sau khi phủi xong, liền móc ra bánh khô đã chuẩn bị sẵn, liền múc nước từng miếng từng miếng bắt đầu ăn.

Phải ăn đồ ăn, ăn rồi mới có sức lên đường.

Từ Trường Công cũng tỉnh táo lại, hắn ta nhìn xe gỗ lắc đầu.

Lại dùng dạ minh châu trang trí trong xe, thật có tiền.

Nghĩ xong, hắn ta nghe tiếng hô hấp rất nhỏ trong xe ngựa, nhẹ nhàng thúc xe ngựa đi trước một bước.

Dần dần, các thôn dân cũng đều bò dậy, đều tự cõng vật nặng, hành động mặc dù còn có chút chậm chạp, nhưng đã đi về phía trước.

Tô Lăng điều chỉnh phương hướng xong, khởi động chế độ lái tự động, đi theo.

Cô không dám mở đèn lớn, quá rõ ràng.

Nhưng cũng may đêm nay ánh trăng có thể chiếu sáng con đường phía trước.

-

Từ Trường Công vẫy tay với Dương Truy Vân, chờ nàng đi đến gần, hạ giọng nói: "Nghĩ cách cõng vật nặng, tiêu chuẩn của vật nặng có lẽ là cực hạn của khí lực bản thân, chính là kiểu đeo nhiều hơn một chút thì không nổi nữa."

Dương Truy Vân gật đầu.

"Sau đó chính là cõng vật nặng chạy về phía trước, đừng chạy quá xa, đại khái có thể nhìn thấy những thôn dân phía sau là được. Nếu còn sức, thì luyện tập lực chân, làm mẫu cho ngươi."

Từ Trường Công xuống xe, lần lượt nâng hai cái đùi lên, kết hợp với chạy bộ.

"Đợi đến lúc nghỉ ngơi lần nữa, hai chân phải duỗi thẳng, giãn gân cốt. Đến lúc đó ta dạy cho ngươi, bây giờ cứ chạy đã." Từ Trường Công nói xong bèn trở về trên xe.

Dương Truy Vân cũng quay đầu trở về, lấy ra không ít đồ vật nhà mình đặt ở trong xe ngựa của Văn phu tử, cõng ở trên lưng.

"Tiểu Vân, ta đi cùng ngươi."

Văn Anh thay giày thể thao và bộ đồ chống nắng, vô cùng nhẹ nhàng, nàng ấy không cần mang đồ, chỉ là chạy bộ cùng Dương Truy Vân mà thôi.

Trong giấc mơ, nàng ấy đã nhận thức được rõ ràng, thân thể bị bệnh yếu ớt là không được, còn chưa đạt được mục đích thì người đã ngã xuống trước rồi.

Điều này không thể được.

Dương Truy Vân cười: "Được, chúng ta cùng chạy."

Hai cô nương thương lượng xong, sau khi thu dọn đơn giản một phen, liền xuyên qua đám người, chạy về phía trước.

Các thôn dân ngẩng đầu nhìn, bất tri bất giác, tốc độ của mình cũng nhanh lên.