TRUYỆN FULL

[Dịch] Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện

Chương 112: Chương 112

Từ Trường Công nhìn Dương Truy Vân vẫn luôn mài đao đưa lưng về phía hắn ta, suy nghĩ một chút, vẫn đi tới.

"Ta cho rằng ngươi không sợ trời không sợ đất."

Dương Truy Vân khẽ ngẩng đầu, ánh mắt còn chưa tập trung, có chút mê mang: "Nhưng mà, ta đã giết người rồi."

"Hắn ăn thịt người, đã không thể tính là người."

Từ Trường Công dứt lời, liền chuẩn bị tìm những người khác đem thi thể cùng nhau ném vào trong hố, tốt nhất có thể chôn xuống, nếu không có thể sẽ dẫn tới truy binh.

Dương Truy Vân chậm rãi đứng dậy, nàng đi ra khỏi sườn núi, vọt tới dưới sườn núi.

Lưu Hổ thấy nàng, vội vàng trấn an nói: "Tiểu Vân, một đao kia ném trúng, bằng không trong mấy người chúng ta nhất định phải có bị thương một người."

Từ Trường Công lắc đầu: "Không đâu, mặc dù bọn chúng ăn thịt người nhưng không có bao nhiêu sức lực, chỉ có điều trông rất hung ác."

Dứt lời, hắn ta lại lo lắng sau trận này, mấy người kia có chút lâng lâng, lỡ như hắn ta và công tử rời đi, bọn họ lại gặp phải loại chuyện này, giống như mãng phu xông về phía trước thì xong rồi.

Vì vậy hắn ta lại nói thêm vài câu: "Lần này là vì có ta nên mới tốc chiến tốc thắng như vậy. Ta không nói mạnh miệng, có ta ở đây chắc chắn sẽ bảo đảm an toàn cho các ngươi. Nhưng nếu ta không có ở đây, vậy các ngươi phải tự thám thính tình hình đã, tuyệt đối không thể để lộ ra dáng vẻ sợ hãi."

Thế đạo này, chính là ai ác hơn ai.

Chân trần không sợ mang giày, nếu như mình sợ trước, lui, vậy đằng sau cái gì cũng không giữ được.

Dương Truy Vân giắt đao thái rau, nhìn Từ Trường Công: "Từ tiên sinh không sợ giết người, là vì muốn bảo vệ cháu trai nhà ngươi sao?"

Từ Trường Công khẽ nâng cằm, mặt mày kiên nghị: "Đương nhiên, mạng này của ta là của cháu trai ta, xông pha khói lửa cho cháu trai nhà ta, ta sẽ không chối từ."

Bất luận kẻ nào muốn thương tổn công tử bọn họ, đều phải bước qua thi thể của hắn.

Từ Trường Công nói xong mới giật mình phát hiện lời này có chút không đúng, nhưng mười một người trước mắt này phỏng chừng là vừa giết người, còn có chút hoảng hốt, hẳn là không để tâm.

Dương Truy Vân rũ mắt xuống một lát, bỗng nhiên lại giơ lên.

"Lần đầu tiên ta giết người đúng là sợ hãi, tay ta còn run, nhưng ta vì bảo vệ người khác mà giết người, ta không phải vì mục đích của mình mà giết hắn, ta không cướp đồ của hắn, ta cũng sẽ không ăn hắn."

Từ Trường Công hơi kinh ngạc, hắn ta không ngờ có một ngày mình lại thưởng thức một nha đầu trong thôn như vậy.

Không có quy củ, không có giới hạn, nhưng ánh mắt lại sáng rõ.

Nàng biết mình đang làm cái gì.

"Trước khi đi ta dạy ngươi mấy chiêu, cũng không biết ngươi có thể học được mấy phần, lại có thể bảo vệ người khác bao lâu, nhưng ta hy vọng ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ bản thân hôm nay."

Từ Trường Công dứt lời, gọi người mang thi thể ném lên trên.

Dương Truy Vân sức lực lớn, một tay cầm một người, liền hỗ trợ chuyển người đi lên.

Cỗ sức lực này khiến Từ Trường Công chấn kinh, trên đường hắn ta dẫn người trở về, vừa vặn thử khí lực của nàng, sau đó vô cùng xác định nói cho nàng biết.

"Ngươi thích hợp dùng binh khí hạng nặng!"

"Tuy binh khí hạng nặng không linh hoạt, nhưng nó đại khai đại hợp, sức mạnh dọa người, chính là binh khí tốt chế tạo riêng cho ngươi. Hơn nữa ngươi dùng sức tốt như vậy, đoán chừng cũng không ai dám đánh chủ ý đến thôn các ngươi."

"Còn nữa, ta thấy ngươi tuổi không lớn lắm, nói không chừng sau này khí lực của ngươi còn có thể tiếp tục gia tăng, cho nên ngươi tốt nhất là nên rèn luyện thân thể của ngươi, gia tăng khí lực của ngươi."

"Khí lực, chính là vốn liếng để ngươi bảo vệ người khác."