TRUYỆN FULL

[Dịch] Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện

Chương 111: Chương 111

Từ Trường Công quay đầu hạ giọng: "Người nào mang theo cung tên, bắn tên vào trong sườn đất, trước tiên ép bọn họ ra, sau đó bắt tay vào giải quyết."

Lưu Hổ nắm chặt cung tên, cau mày hỏi: "Ép hết toàn bộ sao?"

Hắn có kinh nghiệm đi săn, nếu gặp phải thứ khó chơi, hẳn là phân tán, đánh hạ từng cái. Ép mười ba người kia toàn bộ đi ra, bọn họ phải động thủ với người ta như thế nào?

Từ Trường Công nhíu mày: "Tốc chiến tốc thắng là tốt nhất, nếu để bọn họ chạy thoát mới là phiền phức, không biết bọn họ có hận các ngươi tới vậy hay không."

Lưu Hổ sợ hết hồn, vội vàng che mặt lại.

Bản thân hắn thì không sao, đừng ảnh hưởng đến người nhà cùng thôn dân.

Những người khác cũng lập tức che mặt, khẩn trương bắt lấy cung tiễn, theo Từ Trường Công ra lệnh một tiếng, đồng loạt bắn ra.

"A —— "

Một tiếng hét thảm vang lên, không biết mũi tên nào bắn trúng một người, có thể chính là người canh gác kia.

Sau một khắc, mấy bóng đen từ sườn đất trượt xuống, cầm đại đao trong tay, hô đánh hô giết lao đến.

Lưu Hổ đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to: "Đám khốn kiếp này còn chưa ăn no, sao có thể là đối thủ của chúng ta."

Đúng vậy, bọn họ mua nước ở chỗ Tô lão bản, ăn no, sức lực dồi dào, lại có dao bổ củi, sợ bọn chúng làm gì!

Từ Trường Công kinh ngạc một chút, không ngờ một câu của Lưu Hổ lại có thể cổ vũ sĩ khí.

Rất nhanh, Lưu Hổ kêu to cũng giết tới.

Hắn cực kỳ sợ hãi, nhưng khi dao chặt củi thật sự ra tay, hai đao va chạm, người đối diện lại lui về phía sau mấy bước, bước chân chênh vênh.

Nhìn lại ánh mắt của gã, hiện ra lục quang, bên trên đôi môi khô nứt đều là máu, rõ ràng cho thấy bộ dáng đói khát.

Từ Trường Công hạ giọng: "Không tốt, đám người này chắc từng ăn thịt người."

Khi hắn ta vừa dứt lời, người vừa rồi còn lấy dũng khí, lập tức khẩn trương.

Khốn kiếp, lại ăn thịt người!

Ăn thịt người còn có thể là người sao!

Lưu Hổ lại không quan tâm, từng đao từng đao chém về phía trước, người bị chém ở đối diện kia rốt cuộc biết sợ, cũng không dám dùng loại ánh mắt ghê tởm kia nhìn hắn, thậm chí còn muốn chạy trốn.

Những người khác cũng học theo.

Chỉ có ác phỉ hung ác hơn thì ác phỉ mới sợ hãi.

Lưu Hổ cắn răng: "Ăn thịt người thì là súc sinh, súc sinh thì không phải người!"

Dứt lời, một đao chém xuống, người nọ kêu thảm một tiếng, máu tươi phun ra, rơi vào trên mặt Lưu Hổ.

Gan bàn tay Lưu Hổ như chết lặng, mắt thấy người trước mắt hoàn toàn ngừng thờ, lập tức đi giúp những người khác.

...

Bên này Dương Truy Vân chậm một bước, nàng ghi nhớ lời của Anh Nương, chú ý động tác của Từ Trường Công.

Động tác của Từ Trường Công và Lưu Hổ thúc không giống nhau, Lưu Hổ thúc hoàn toàn dùng sức mạnh, là không sợ chết đơn phương nghiền ép.

Tuy Từ Trường Công cũng cao lớn, nhưng động tác của hắn ta đặc biệt nhẹ nhàng, ra tay cũng đặc biệt nhanh, dưới ánh trăng vẽ ra từng đạo tàn ảnh, mấy cái liền chém giết người trước mắt.

Ngoài ra, Từ Trường Công càng lạnh lùng, giống như là giết người quen rồi, động tác vô cùng lưu loát.

Đúng lúc này, lỗ tai Dương Truy Vân khẽ động, nhìn về phía sườn núi.

Trên sườn núi có một người trong tay có cung tên!

Dương Truy Vân gần như không chút nghĩ ngợi, trong nháy mắt vọt tới trước một khoảng lớn, rút ra dao thái rau bên hông ném ra ngoài.

Nhanh! Chuẩn! Hung ác!

Chỉ nghe một tiếng hét thảm, người nọ đã không còn mạng.

Từ Trường Công quay đầu lại nhìn, nhíu mày: "Tiểu nha đầu nhà ngươi sao lại đến đây, ngươi thật sự là... gan lớn!"

Dứt lời, hắn ta lập tức xông lên sườn núi, không hề giấu diếm, trong nháy mắt xuất thủ giải quyết ba người còn đang nấp.

Từ Trường Công vừa giết người xong, ngẩng đầu lên, người đứng dưới ánh trăng chính là Dương Truy Vân.

Trên mặt nàng hoàn toàn không có thần sắc sợ hãi, chỉ là sau khi hắn giết người xong, đi tìm dao thái rau của mình.

"Ngươi không sợ sao?" Từ Trường Công không nhịn được hỏi.

Dương Truy Vân cầm đao, cọ vào lớp đất khô nứt, lau đi vết máu.

"Ta sợ."

Tay nàng bây giờ còn có chút run, nàng giết người rồi.