TRUYỆN FULL

[Dịch] Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện

Chương 117: Chương 117

Dương Truy Vân ở phía trước vẫn còn đang thăm dò cực hạn của mình.

Mỗi khi nàng cảm thấy sắp không chịu nổi, trong thân thể không biết từ nơi nào liền dâng lên một cỗ sức lực, chống đỡ nàng có thể tiếp tục đi về phía trước.

Cứ như thế mãi cho đến hai canh giờ sau, chân trời nổi lên màu trắng bạc.

Ban ngày lại đến, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi.

Từ Trường Công hô một tiếng, Dương Truy Vân chậm rãi chạy, chậm rãi dừng lại, chờ người phía sau đuổi theo.

Văn phu tử đạp bàn đạp nhanh đến mức sắp bắn ra tia lửa, vội vàng tiến lên đem vật nặng trên người Dương Truy Vân đặt lên xe ba bánh.

"Ngươi cũng quá liều mạng, thân thể này chịu được sao?"

Văn phu tử còn chưa phê bình xong, đã thấy Dương Truy Vân tiêu sái hất mồ hôi trên trán, thẳng lưng, giọng nói trầm ổn có lực: "Phu tử, người cũng phải chạy nhiều hơn, lúc người đạp xe ba bánh, răng cũng nghiến chặt."

Văn phu tử: Được, lo lắng vô ích.

Văn Anh cười to ra tiếng, cười tựa lưng vào ghế dựa.

Tiết Trân cũng vui vẻ không chịu được, vừa rồi tướng công bà đúng là căng cứng người, chân đạp bàn đạp dùng hết sức lực mà đạp.

Từ Trường Công thúc ngựa tới gần bọn họ.

"Đi hai canh giờ rồi, ta thấy thôn trưởng các ngươi cũng định nghỉ ngơi một lát, vừa vặn thừa dịp mặt trời còn chưa sáng, ta đến dạy ngươi dãn người một chút."

Từ Trường Công nhìn xung quanh, có chút đáng tiếc không có chỗ nào để hóng mát.

Thôn trưởng phía sau cũng gọi người lần lượt ngừng lại.

Các thôn dân đi hai canh giờ, hơn nữa dọc theo đường đi đều không tự chủ được tăng thêm tốc độ, dừng lại nghỉ một chút, ai cũng không chịu nổi.

"Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, dùng phải che lên đỉnh đầu, hôm nay trời nắng rất gắt, đừng để bị ngất xỉu, như vậy cực kỳ nguy hiểm."

Dương thôn trưởng lớn tuổi nhất, cũng có kiến thức rộng rãi, ông ấy biết có người có thể bị nóng mà chết.

Nhưng may mắn bọn họ có Tô lão bản, chỉ cần mua được thức ăn nước uống là có thể sống sót.

Bên này Từ Trường Công dẫn Dương Truy Vân tìm được một chỗ khá bằng phẳng, dạy nàng kéo duỗi chân, Dương Truy Vân lập tức học xong.

Văn Anh cũng ở bên cạnh nhìn xem, sau khi xem xong thì tự mình thử, thử xong liền đi tìm trưởng thôn, dạy mọi người cùng nhau kéo duỗi.

Các thôn dân đi đường đã lâu, mặc dù không có chạy, nhưng nếu kéo duỗi có thể thả lỏng, vậy tất cả mọi người có thể thử làm một lần.

Từ Trường Công nhìn thấy cũng không quản, chỉ cảm thấy hai tiểu cô nương này đều rất lợi hại, có chút lau mắt mà nhìn.

-

Tô Lăng cũng dừng xe, mở cửa sổ xe ra, để khí lạnh tràn ra ngoài một chút.

Hoa Hoa thu mình vào trong hộp giấy nhỏ đựng nước sốt, cũng không biết nó chui vào như thế nào, dù sao nhìn bộ dáng kia, nó rất hưởng thụ.

Hoa Hoa: "Chúng ta bây giờ cách cỏ Nguyệt Hương rất gần, xem các nàng có thể mau chóng phát động nhiệm vụ hay không."

Tô Lăng nhìn Văn Anh đang tìm cái gì đó, vững tin cười nói: "Nhất định có thể."

...

Văn Anh đích xác là đang tìm đồ vật ở xung quanh.

Nhưng trước mắt ngoại trừ đất đai khô cứng, chính là cỏ dại khô vàng, giẫm lên kêu răng rắc, càng đừng đề cập đến thứ ánh mắt có thể nhìn thấy đều là tình cảnh như vậy.

Tô tỷ tỷ khẳng định không phải muốn đất, cũng không phải muốn cỏ dại này.

Vậy cô cần gì?

Sau khi duỗi người xong, dưới sự dạy bảo của Từ Trường Công, Dương Truy Vân bắt đầu luyện võ, đầu tiên bắt đầu từ Trát Mã Bộ.

Trát Mã Bộ cần phải bốn bề yên tĩnh, đối với Dương Truy Vân mà nói thì đây là một việc vô cùng đơn giản, chỉ là tư thế có chút không đúng, sau khi trải qua chỉ điểm, rất nhanh đã học xong.

Ngay cả Từ Trường Công cũng không nhịn được cảm thán: "Ngươi thật là hạt giống tốt trời sinh để luyện công."

Dương Truy Vân cười hì hì: "Vậy Từ sư phụ dạy ta thêm chút võ công, để mầm non này của ta lớn lên càng tốt hơn một chút."

Từ Trường Công cười ra tiếng, khoanh tay nhìn nàng: "Xem ngươi có thể học được mấy phần đi, nhưng kiến thức cơ bản nhất định không thể bỏ phế, kiên trì tiếp, sức chịu đựng cũng sẽ tăng lên."

"Đánh nhau không chỉ dựa vào cậy mạnh áp chế, mà còn phải dựa vào sức bền để quần nhau. Nếu không lỡ như ngươi gặp phải kẻ còn chống đỡ được lâu hơn ngươi, có khi ngươi bị hắn hành chết cũng không chừng."

Dương Truy Vân nghiêm túc gật đầu, nàng đã nhớ kỹ.