Một tiếng động to lớn, cơ thể Lý Tịnh đập mạnh vào bức tường viện, gạch đá bắn tung tóe, bụi đất bay mù mịt.
Cả người hắn như một bức tranh được khảm trên tường, để lại một vết lõm hình người tiêu chuẩn trên bức tường cứng rắn được xây bằng gạch xanh.
Ân Thập Nương há hốc mồm nhìn cảnh này, cả người như bị đóng băng, nhất thời không nói nên lời.
Trong lòng nàng sóng cả trào dâng, ánh mắt nhìn Dương Chiêu thì càng mang theo sự kinh ngạc khó tả:
Đây thực sự chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi?
Dương Lăng đưa tay chống trán, có chút buồn rầu nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong sân.
Việc hắn lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.
Theo bụi đất trong sân dần lắng xuống, Dương Chiêu đứng tại chỗ, nét giận dữ trên khuôn mặt nhỏ dần tan biến.
Nhìn Lý Tịnh bị khảm trên tường, một tia bất an và lo lắng thoảng qua trong mắt hắn.
Dương Lăng tiến lên, xoa đầu hắn, giọng nói ôn hòa: "Không sao, Lý thúc của con thế mà là cao thủ luyện khí đấy, hắn không chết được đâu."
nghe vậy, vẻ căng thẳng trên mặt Dương Chiêu mới hơi thả lỏng một chút.
Hắn biết hành động vừa rồi của bản thân có hơi bốc đồng nhưng hắn không thể chịu đựng được việc có kẻ nào đó hạ thấp phụ thân mình.
Khi hắn mới hai ba tuổi, gia đình vẫn chưa giàu có như bây giờ, và hắn cũng vì có một người mẫu thân biết "phép thuật" mà bị những đứa trẻ khác trong làng xa lánh.
Lúc đó, hắn không hiểu những người trong làng ghen tị với nhan sắc của mẫu thân hắn, ghen tị với sự thông minh và giỏi giang của phụ thân hắn, nên bọn họ đã cố tình bịa đặt để bôi nhọ.
Hắn ngây thơ cho rằng bản thân thực sự là con của "yêu nữ", từng tự ti đến mức không dám bước chân ra khỏi nhà.
Lúc này, phụ thân đã dẫn hắn đến từng nhà, dùng biện pháp vừa mềm vừa cứng, khiến những kẻ bình thường chỉ biết ngồi lê đôi mách và những bà tám chuyên buôn chuyện trong làng đều phải thành thật thừa nhận rằng bản thân bọn họ đang bịa chuyện.
Đó là lần đầu tiên Dương Chiêu biết đến sự xấu xa của lòng người.
Đồng thời, hình ảnh cao lớn của phụ thân cũng khắc sâu trong lòng hắn.
Hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai hạ thấp và coi thường phụ thân mình!
"Xoẹt…"
Lý Tịnh vùng vẫy bò xuống khỏi bức tường.
Ân Thập Nương vội vàng chạy đến đỡ, kiểm tra xem hắn có bị thương không.
"Khụ khụ..."
Lý Tịnh khẽ ho hai tiếng, lại khoát tay áo với Ân Thập Nương, muốn nói rằng bản thân không sao. Nhưng vừa mới mở miệng, máu tươi trong miệng hắn đã không kìm được mà trào ra.
Thì ra xương ức đã gãy mấy cái, tổn thương đến phổi.
Dương Lăng thở dài, lấy ra một viên Cửu Chuyển Long Cốt Đan lừa được từ chỗ Ngọc Đỉnh Chân Nhân, để Ân Thập Nương đút cho Lý Tịnh.
Viên Cửu Chuyển Long Cốt Đan này không hổ cái danh tiên đan làm cho người chết sống lại, làm cho xương trắng có thịt trở lại. Chỉ một viên vào bụng, thương thế của Lý Tịnh lập tức khỏi hẳn, ngay cả một số vết thương cũ trước đây cũng phục hồi như mới, cả người sáng khoải rạng ngời hẳn.
Hắm từ chối sự dìu đỡ của Ân Thập Nương, biểu cảm trên mặt phức tạp đến cực điểm.
"Dương huynh, nhi tử của huynh..."
Giọng Lý Tịnh hơi run, hắn muốn nói gì đó, nhưng phát hiện chính mình không tìm được từ ngữ thích hợp.
Dương Lăng một tay ôm lấy Dương Chiêu, mỉm cười nói: "Nhi tử của ta thiên phú dị bẩm, sức lực hơi lớn một chút, Lý huynh đệ đừng trách nhé."
Sức lực hơi lớn một chút?
Ta thấy là lớn hơn cả tỷ lần ấy chứ!
Lý Tịnh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng.
Hắn nhìn Dương Chiêu, trong lòng thầm hạ quyết tâm, sau này sẽ không bao giờ nói khoác nữa!
Ngay cả trước mặt một đứa trẻ!
"Hiền chất à..." Lý Tịnh sắp xếp lại lời lẽ trong lòng, nhìn Dương Chiêu và nói: "Vừa rồi là ta không đúng nhưng ta tuyệt đối không có ý coi thường phụ thân con."
“Ngược lại, phụ thân con là huynh trưởng mà ta công nhận và kính trọng vô vàn... Chuyện hôm nay là do ta ăn nói không kiêng nể, không trách ngươi được.”
“Nhưng sau này khi ngươi so tài với người khác thì phải chú ý khống chế lực đạo một chút, dù sao người tu hành chúng ta vẫn nên dĩ hòa vi quý là chính."
Dương Chiêu ngẩng đầu nhìn Lý Tịnh, nghiêm túc gật đầu: "Lý thúc yên tâm, sau này khi chúng ta so tài, ta nhất định sẽ cẩn thận."
Còn sau này nữa sao?
Miệng Lý Tịnh không khỏi giật giật.
Đứa trẻ này lại còn mài dũa thêm với hắn, là muốn coi hắn là bao cát đấy sao?
Bây giờ hắn rất hối hận.
Biết thế thì lúc nãy đã không khoác lác rồi!
Nhưng lời đã nói ra, hắn cũng đành phải cắn răng bày tỏ: sau này mỗi ngày sẽ đến cửa tu luyện với Dương Chiêu…
Gọi tắt là bồi luyện.
Dương Chiêu rất vui vẻ, khẽ chà sát lòng bàn tay mong muốn được thử, bày tỏ rằng đừng đợi sau này nữa, bắt đầu từ hôm nay luôn đi.
Nhìn thấy dáng vẻ hiếm khi phấn khích của nhi tử, Dương Lăng cũng không ngăn cản nữa.
Mặc dù đạo hạnh của Lý Tịnh không ra gì nhưng hắn rất quen thuộc với đạo pháp ngũ hành và kiếm thuật, kinh nghiệm đấu pháp cũng rất phong phú, là một cao thủ luyện khí toàn diện.
Được một người toàn năng thông hiểu mọi thứ như vậy làm bồi luyện, rất có lợi cho việc giúp Dương Chiêu tích lũy kinh nghiệm đấu pháp.
Nhưng Dương Lăng vẫn có chút không yên tâm, hắn lặng lẽ quan sát một lúc, thấy Dương Chiêu và Lý Tịnh so tài có bài có bản, lúc này mới quay người rời đi.