TRUYỆN FULL

[Dịch] Con Ta Dương Tiễn Có Đại Đế Chi Tư

Chương 51: Huyền Đô ta hôm nay cố chấp

Vì Huyền Đô của Nhân giáo, đám Đa Bảo và Kim Linh của Tiệt giáo đều lần lượt chứng được Đại La Đạo Quả, còn bọn họ thì vẫn chưa chạm tới được ngưỡng cửa Đại La...

Điều này không chỉ làm mất mặt bọn họ mà còn làm mất mặt sư tôn Nguyên Thủy Thiên Tôn của bọn họ!

Đợi chút!

Ngọc Đỉnh Chân Nhân đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

Hắn cẩn thận nhớ lại, hai mắt dần mở to.

Vừa rồi hắn không nghe nhầm chứ?

Sư huynh Huyền Đô lại gọi tên phàm nhân kia là "đạo hữu" ư?

Đạo hữu, đó là cách gọi khi xưng hô ngang hàng.

Một tên phàm nhân hèn mọn!

Cho dù hắn có leo lên được Dao Cơ trưởng công chúa thì cũng không có tư cách được một vị Đại La Kim Tiên gọi là "đạo hữu" chứ?

Không ổn rồi!

Trong chuyện này rất không ổn!

Chẳng lẽ Huyền Đô sư huynh thực sự đến vì Dương Tiễn?

Chỉ vì muốn nhận Dương Tiễn làm đồ đệ nên hắn mới khách sáo với Dương Lăng như vậy?

Nghĩ như vậy, Ngọc Đỉnh Chân Nhân không khỏi tò mò về đứa trẻ một tuổi mà mình chưa từng gặp mặt kia.

Rốt cuộc là thiên phú như thế nào mới có thể khiến Huyền Đô sư huynh để tâm đến vậy?

Nghĩ đến đây, hắn cũng có chút chán nản.

Dù sao thì có Huyền Đô Đại Pháp Sư ở đây, hắn nhất định sẽ không chiếm được lợi.

Huống hồ, cho dù Huyền Đô Đại Pháp Sư có thực sự cướp mất đồ đệ mà hắn để mắt tới thì hắn cũng không thể làm gì được đối phương, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

Hắn đã hiểu rõ rồi.

Dương Lăng dám ba lần bốn lượt nhục mạ Thập Nhị Kim Tiên của Xiển giáo bọn họ, chắc chắn là vì có Huyền Đô Đại Pháp Sư chống lưng!

Thậm chí, có khả năng tất cả những chuyện này đều là do Huyền Đô Đại Pháp Sư tính toán!

Nếu không, một tên phàm nhân như Dương Lăng thì làm sao có thể nắm rõ cảnh giới đạo hạnh của các đệ tử tam giáo?

Nghĩ như vậy, Ngọc Đỉnh Chân Nhân cười mỉa mai và nói: "Nếu sư huynh cũng để mắt đến Dương Tiễn thì bần đạo đành phải nhịn đau từ bỏ thứ yêu thích.”

“Ngoài ra, hôm nay sư huynh dạy bảo cũng không sai, ban đầu vị trợ giúp nhân tộc phát triển lớn mạnh mà sư huynh đệ chúng ta quả thực đã có chút lơ là tu luyện, dẫn đến mãi không chứng được Đại La Đạo Quả.”

“Nhưng sư huynh yên tâm, bần đạo sẽ lập tức trở về Ngọc Tuyền sơn bế quan khổ tu, nếu may mắn chứng được Đại La Đạo Quả thì nhất định sẽ thông báo cho sư huynh một tiếng."

Nói xong, hắn khom người hành lễ với Huyền Đô Đại Pháp Sư, chuẩn bị cáo từ rời đi.

Lúc này, Huyền Đô Đại Pháp Sư lại ngăn hắn lại, trầm giọng nói: "Đừng vội rời đi, trước tiên hãy nói rõ ràng mọi chuyện đã!"

Ngọc Đỉnh Chân Nhân hơi sửng sốt, không hiểu ý của đối phương.

Dương Lăng ở bên cạnh thì hai mắt sáng bừng, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra vẻ thích thú.

Chỉ thấy Huyền Đô Đại Pháp Sư vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhìn Ngọc Đỉnh Chân Nhân, giọng điệu trịnh trọng: "Lúc trước sư huynh đệ các ngươi phụng mệnh sư thúc xuống núi giúp nhân tộc phát triển, dẫn dắt nhân tộc đi đúng hướng, những điều này đúng là công lao của các ngươi.”

“Nhưng các ngươi cũng vì thế mà được nhân đạo khí vận gia trì, đối với việc tu luyện của các ngươi có trăm lợi mà không có một hại, lẽ ra phải rút ngắn rất nhiều thời gian chứng đạo Đại La của các ngươi mới đúng!”

“Sao ở trong miệng ngươi lại biến thành nhân tộc làm chậm trễ việc tu hành của các ngươi?"

"..."

Ngọc Đỉnh Chân Nhân không nói nên lời.

Những lời vừa rồi của hắn chỉ là muốn lấy lại chút thể diện cho mình, tránh phải rời đi trong sự bẽ bàng quá mức.

Chỉ là lời nói xã giao thôi mà!

Dù sao thì cả hai người đều là đệ tử Huyền môn, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, vài câu xã giao có thể giúp cả hai đều có thể xuống nước.

Như vậy thì sau này cũng dễ gặp nhau hơn đúng chứ?

Nhưng ai mà ngờ được Huyền Đô Đại Pháp Sư này lại không nể mặt chút nào, còn bám lấy cái cớ mà hắn tùy tiện bịa ra nữa chứ!

Thế chẳng phải là cố tình khiến hắn mất mặt hay sao?

Nhìn biểu cảm của Ngọc Đỉnh Chân Nhân dần trở nên lúng túng dưới sự tra hỏi của Huyền Đô Đại Pháp Sư, Dương Lăng không khỏi bật cười.

Sau những ngày tháng tiếp xúc, hắn hiểu Huyền Đô Đại Pháp Sư này còn hơn cả Ngọc Đỉnh Chân Nhân.

Huyền Đô thường ngày đối xử với mọi người rất hòa nhã, khi đối mặt với sự chất vấn và chế giễu cũng chỉ cười cho qua, rõ ràng là một đại la kim tiên.

Khi luận đạo với Dương Lăng cũng chưa từng có chuyện "cảnh giới của ta cao hơn, ta nhất định đúng", mà sẽ kiên nhẫn thảo luận, biện chứng...

Huyền Đô có tính cách như vậy, nhìn qua thì có vẻ là một người rất phóng khoáng tùy ý, không câu nệ tiểu tiết, nhưng Dương Lăng lại biết rõ:

Trong một số chuyện, Huyền Đô là một người rất cố chấp.

Ví dụ như "Nhân tộc"!

Là nhân tổ tiên đầu tiên do Nữ Oa Nương Nương nặn ra, Huyền Đô có tình cảm rất sâu đậm với nhân tộc.

Khi thảm kịch đó xảy ra, hắn vì đang bế quan nên không thể ngăn cản.

Sau đó, trong lòng hắn luôn mang theo sự tự trách và áy náy.

Nhiều nguyên hội như vậy, hắn vẫn luôn du ngoạn trong nhân tộc.

Ngoài việc lĩnh ngộ Thiên Diễn đạo, mục đích quan trọng hơn là để bảo vệ nhân tộc, tránh để thảm kịch năm xưa tái diễn.

Bây giờ nghe Ngọc Đỉnh Chân Nhân vừa kiếm được rất nhiều nhân đạo khí vận, vừa oán trách việc giúp đỡ nhân tộc đã làm chậm trễ chuyện tu hành...

Hắn không thể không cố chấp được!