Ngao Quảng tiến lên vài bước, cúi đầu thật sâu với Dương Lăng, giọng nói chân thành: "Bẩm thượng tiên, thương thế của nhi tử Ngao Bính của ta đã khỏi hẳn, tất cả đều nhờ thượng tiên ban tặng Bổ Thiên Đoạn Tục đan.”
“Đây là chút lễ vật nhỏ mà lão phu vội vàng chuẩn bị, chỉ để cảm tạ ân tình ban đân của thượng tiên, còn xin thượng tiên nhất định phải nhận."
Dương Lăng liếc nhìn, thấy phần lớn là những trân bảo dưới đáy biển như trân châu hàng tỷ năm, san hô, v...v… nên cũng không từ chối, phất tay ra hiệu cho Ngao Minh nhận lễ tạ của Long vương, sau đó mỉm cười nói:
"Ta nhận lễ tạ nhưng ta hy vọng sau này thủy tộc Đông Hải có thể nghiêm khắc ước thúc tốt bản thân, đừng lên bờ làm điều phi pháp, nếu xảy ra chuyện làm hại người phàm, ta nhất định sẽ không nương tay."
Ngao Quảng vội vàng gật đầu, trên mặt lộ vẻ được cảnh tỉnh: "Thượng tiên yên tâm, lão phu nhất định sẽ nghiêm khắc quản giáo, tuyệt không để thủy tộc Đông Hải tái phạm lỗi lầm này nữa.”